Cứ như vậy trôi qua 4 năm nữa Kiêu Vương tuổi già sức yếu biết mình đã đến giờ rời đi, đứng trước mặt là Hạo Quan và Thịnh Quan hai cha con đã làm hòa và coi như mọi chuyện chẳng có gì xảy ra, Hạo Quan cũng đã già cỗi, chỉ có thể ngồi không thể đứng lâu hắn nhìn Kiêu Vương đang nằm trên giường thở dài thườn thượt chờ đợi điều gì đó.
Căn phòng vẫn như cũ, thiết kế mà Minh Châu thích vẫn ở đó bàn trang điểm mỹ phẩm mấy chục năm của nàng chẳng ai có thể tùy tiện đụng vào, bên cạnh là chiếc áo cưới ngày đại điển phong hậu phẳng phiu vẫn treo ở đó
“Cầm lấy chiếu chỉ trên bàn, sau khi ta đi hãy thay ta cai quản tốt Kiêu Quốc, tuy con không mang họ ta nhưng mà con vẫn là con của ta, hãy phong chính mình là Cao Vương …”.
Thịnh Quan bước đến chỗ cái bàn lớn cầm lên chiếu chỉ bên trên đã có tên của mình, hắn chạy đến quỳ xuống:
“Người đừng đi”.
“Không được, ta phải đi rồi, ta chờ ngày này lâu lắm rồi”.
Kiêu Vương vươn tay run rẫy của mình yếu ớt vỗ lên vai Thịnh Quan, trên mặt chàng không có gì ngoài 2 chữ hạnh phúc, chàng cuối cùng đã kiên nhẫn đến ngày hôm nay là ngày cuối cùng phải xa Minh Châu của chàng.
“Hãy đi và gặp người con gái của huynh đi, hẹn gặp lại”.
Hạo Quan được công công dìu đến đứng trước giường bệnh của Kiêu Vương mỉm cười hiền hậu nhìn chàng, Binh Thần chỉ gật đầu từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3485699/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.