Vừa bước ra ngoài Lục Long Cung đã thất Xuất Qủy vẫn như cũ một thân đồ đen bên hông vắt kiếm dài dắt ngựa đến.
“Hoàng Thượng, đã có thể xuất hành rồi”.
“Được”.
Binh Thần gật đầu tay bắt lên eo Minh Châu nhấc bổng nàng ngồi lên ngựa còn cẩn thẩn chỉnh lại cái váy không cẩn thận bị lận lên hở một phần bắp chân dài của nàng, rồi mới tự mình leo lên ngồi đằng sau.
Minh Châu nhìn ra đằng sau nhận thấy Ánh Nguyệt vẫn đứng dưới ngựa chần chừ không muốn leo lên ngựa mới thúc giục:
“Sao vậy Ánh Nguyệt mau lên sẽ trễ giờ mất”.
“Sao chỉ có 2 con ngựa, em …”. Ánh Nguyệt cúi thấp đầu móng tay bấm chặt vào nhau cứng đờ ở đó.
“Đừng lăng nhằng nữa, định để Hoàng Thượng Hoàng Hậu chờ sao?”. Xuất Qủy ngồi sẵn trên ngựa không chút do dự cúi người xuống vươn tay cắp lấy hông của Ánh Nguyệt lên cưỡng ép nàng ngồi trước hắn.
"A … Buông ra, đừng động vào nô tỳ ".Nàng bị ôm lên bất ngờ hoảng hốt giẫy dụa, chân không cẩn thận đạp mạnh vào thân ngựa khiến ngựa theo phản xạ hí mạnh, nhấc 2 chân lên.
Hí …
“Ngồi im đi, muốn ngã ngựa cả đám hả?”.
Xuất Qủy cũng may bình tĩnh vẫn nắm chặt cương ngựa kiểm soát được tình hình nên không bị ngã xuống đằng sau.
“Nô tỳ … Nô tỳ xin lỗi”. Ánh Nguyệt bị quát lên sợ mất mật ngồi im bặt không dám động đậy nữa.
Minh Châu nhìn cảnh này thì mới vội vàng bênh vực Ánh Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3470529/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.