Mấy phút sau Ánh Dương và Ánh Nguyệt mới chạy sộc vào, lấy khăn khô chùm lên người Minh Châu, nàng vẫn đang đờ đẫn ngồi đó, chỉ có khi được đỡ lên bờ mới thấy lạnh mà run bần bật: 
Ánh Nguyệt nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra cho nàng, tay không ngừng lau tóc: 
“Nương Nương, mau thay quần áo ra đi, người mới bệnh dậy đừng lại để bị cảm nữa”. 
Minh Châu để cho 2 Cận Nữ thay đồ dìu vào trong phòng ngủ sơ cứu vết thương nhưng vẫn chỉ im lặng nhìn động tác của bọn họ, mãi cho đến khi xong xuôi mới lên tiếng: 
“Lúc nãy có phải Kiêu Vương rất giận hay không”. 
Ánh Dương và Ánh Nguyệt nhìn nhau rồi có vẻ rất e ngại gật đầu, quả thật 2 người chưa bao giờ nhìn thấy Kiêu Vương đối xử hung dữ với Hoàng Hậu như vậy, dù nàng có làm sai chuyện gì cũng chỉ là nhắm mắt cho qua cùng lắm là mấy tiếng thở dài bất lực. 
“Ta làm vậy là sai hay đúng?” 
Hai người kia lại nhìn nhau cúi đầu không dám trả lời mãi cho đến khi nàng tiếp tục nói: 
“Không sao đâu, hai em cứ trả lời thẳng thắn đi”. 
"Qủa là có hơi sai … ". Ánh Dương nói đến đây thì mím môi lại không dám nói nữa, húc lấy khủy thay của người bên cạnh ra hiệu, Ánh Nguyệt dịu dàng có vẻ biết ăn nói nên để nàng ấy nói thì tốt hơn nhiều. 
"Hoàng Hậu người xem Hoàng Thượng coi trọng người như vậy, đâu có để người chịu chút ủy khuất nào, người chỉ biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3450245/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.