Đã 1 ngày 1 đêm đi đường rồi … Minh Châu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, hai bên đường vắng vẻ hết thảy đều màu trắng mặc trên người những lớp tuyết dày đặc.
“Khi nào mới đến chứ??? Có thể thúc ngựa đi nhanh một chút không?” Nàng nôn nóng thúc giục người đánh xe bên ngoài.
“Tiểu Thư à, đi như vậy đã nhanh lắm rồi”. Trung Quân vẫn miệt mài đánh xe trong cái thời tiết giá buốt, ngoảnh đầu nghiêng về phía cửa nói vọng vào.
“Ta nghĩ là đi ngựa sẽ nhanh hơn, hay là chúng ta bỏ cái xe này lại được không?”
Lão Lưu nghe vậy đang thảnh thơi nằm trên ghế liền bật dậy phản kháng:
"Không được, ta không đồng ý, ngoài trời lạnh như vậy phi ngựa sẽ thành thịt heo đông đá mất ".
“Cái gì mà thịt heo đông đá chứ, ông mập như vậy còn chưa đủ ấm sao?”
“Minh Châu, Lưu Thái Y nói đúng đó, ngoài trời lạnh như vậy, Muội vừa mới khỏe không thể phi ngựa được, chưa kịp đến chiến trường thì đã bị chết cóng rồi”. Trung Quân tiếp lời.
"Cậu đừng bướng nữa, nghe lời bọn họ một chút, bảo đảm sức khỏe cho tốt đi ". Tiểu Thiên Thần cũng nói vài lời trấn an cô nương đang nóng giận.
"Các người… Các người toàn muốn ăn hϊếp tôi ". Minh Châu tức tối đá chân vào cái ghế đối diện, bản thân không thể nào bình tĩnh được mỗi khi nghĩ đến chuyện Kiêu Binh Thần bị thương không biết sống chết như thế nào ở ngoài biên cương, còn có giấc mơ hôm qua làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-no-chan-tinh/3431964/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.