Sau khi nhìn Giản Kiều đi xa, Lôi Triết hoả tốc trở lại hành lang, chỉ vào mấy tác phẩm hội họa treo trên vách tường, gấp gáp nói rằng: “Nhanh đem chúng nó lấy xuống đưa vào kho!” 
Bọn người hầu hai mặt nhìn nhau, không dám hành động. Bọn họ phi thường hoài nghi lỗ tai của chính mình, chỉ vì những bức họa này đều là trân bảo của chủ nhân. Chủ nhân mỗi ngày đi ngang qua hành lang đều sẽ dò xét từng tuyệt đại giai nhân đọng lại bên trong đó, sau đó phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. 
Hắn đã từng cẩn thận vẽ lên gương mặt xinh đẹp của các nàng, cũng từng dùng sắc thái tươi đẹp trơn bóng  để dưỡng ẩm hai con mắt trong trẻo cùng đôi môi mềm mại của các nàng, còn từng dùng thơ ca lãng mạn ca ngợi tính tình đáng yêu của bọn họ.  
Nhưng mà trước mắt, hắn lại muốn đem những tác phẩm hội họa coi như trân bảo đó bỏ vào một căn phòng lưu trữ tối tăm, còn tản ra mùi ẩm mốc khó chịu, làm sao bọn họ có thể thực hiện được? 
Không có ai vâng theo mệnh lệnh của Lôi Triết, điều này làm cho hắn thập phần căm tức: “Các ngươi đều điếc cả rồi sao?” Hắn vừa chỉ chỉ người hầu, vừa chỉ chỉ tác phẩm hội họa trên tường, gằn từng chữ lặp lại: “Tôi nói, các người, đem chúng nó, lấy xuống, đưa vào kho, hiện tại, lập tức!” 
Hắn đã cùng bá tước tiên sinh hẹn nhau, sau đó sẽ thường gặp riêng trong tương lai, mà địa điểm gặp riêng không cần nghĩ, nhất định là phủ công tước. Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-luon-co-thien-thu/992513/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.