Hoắc Nhĩ tê liệt vì sợ hãi. Hắn quả thực khó có thể tin được bản thân vừa nghe được cái gì. Cha không thể nào không biết một khi quyết đấu bắt đầu, Lôi Triết có thể bất cứ lúc nào lấy đi tính mạng của hắn. Sao cha có thể bằng lòng cơ chứ? 
Lão công tước chỉ vào hắn, lần thứ hai hạ lệnh: ” Mặc quần áo lại cho tử tế, nắm lấy trường kiếm, đi quyết đấu nhanh lên!” 
“Cha à, con sẽ chết mất! Cầu xin người cứu giúp con với.” Hoắc Nhĩ run rẩy cầu xin, nước mắt lẫn vào nước mũi giàn giụa. 
Vẻ ngoài vụng về, xấu xí và hèn nhát của hắn càng khiến đoàn kỵ sĩ Cách Lan Đức cảm thấy ghê tởm chán ghét hơn. Không nghi ngờ gì nữa, làm việc dưới trướng một thống soái như thế này đối với họ mà nói là đang tự chuốc lấy sự sỉ nhục. 
Đám quý tộc đứng ngoài cửa xem náo nhiệt cũng cười thầm. Nếu như lão công tước thật sự chọn Hoắc Nhĩ làm người thừa kế, nói không chắc bọn họ ngày sau có thể liên thủ đem tài phú của Cách Lan Đức chia cắt về phần mình. Tên oắt con vô dụng như Hoắc Nhĩ căn bản không có năng lực bảo vệ một mảnh lãnh thổ rộng lớn dồi dào như vậy. 
Lão công tước biết đến tất cả mọi người đang suy nghĩ gì, cũng đã ý thức được, căn cơ của Cách Lan Đức đang kịch liệt dao động. 
Vì vậy, khi công tước phu nhân từ trong lâu đài lao ra, ôm lấy cánh tay của hắn khổ sở cầu xin hắn không nên bức bách con trai mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-luon-co-thien-thu/992495/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.