Lạc Thiên Kỳ chầm chậm mở mắt, xung quanh là một màu trắng xóa vô định, cơ thể y nhẹ tênh lơ lửng giữa không gian mờ ảo.
Khẽ đưa tay mình lên nhìn, chỉ thấy nó hết rõ rồi lại nhạt đi, có khi lại gần như trở nên trong suốt. Lạc Thiên Kỳ biết, mình hiện tại là đang ở dạng linh hồn, y không bất ngờ gì lắm, vì lần đầu gặp mặt hệ thống cơ thể y cũng không khác gì bây giờ.
Khẽ phất nhẹ tay một cái, không gian dường như có biến đổi, chỉ thấy từ đâu tuôn ra một loạt hình ảnh, chúng nối tiếp nhau như những thước phim di chuyển xoay vòng trong không gian, bao quanh lấy Lạc Thiên Kỳ.
Lạc Thiên Kỳ mắt tĩnh lặng như mặt hồ mà quan sát tất cả.
Khi vòng xoay kết thúc, mọi thứ liền ùa vào mi tâm của Lạc Thiên Kỳ. Một vầng sáng lóe lên giữa mi tâm, đau đớn ồ ạt kéo đến khiến linh hồn như muốn vỡ nát ra từng mảnh. Lạc Thiên Kỳ siết chặt tay, mày nhíu chặt lại, gồng mình chịu đựng cơn đau này, y biết, chỉ cần vượt qua nó, y sẽ tiến đến sự thật.
Khi vầng sáng kia kết thúc thì mọi thứ lại trở về như ban đầu, yên ắng như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Lạc Thiên Kỳ chậm rãi nâng mi mắt, đau đớn vẫn còn thoang thoảng trong đầu nhưng đôi mắt lục bảo lại sáng lên, nó dường như đã biến đổi, trong nó chứa đừng đầy tràn nhung nhớ và hoài niệm.
Y nhớ ra rồi,
Nhớ ra mình là ai.
Và... nhớ cả người đó nữa.
Người mà y đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547512/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.