Lục Huyền Vũ bị y chọc ghẹo đến cả người bức bối, hơi thở gấp gấp nặng nề, gương mặt đoan chính thường ngày nay lại xuất hiện thêm hai vệt hồng khả nghi nơi hai má. Nhất là thứ đang lớn dần nấp sau lớp vải quần. Lạc Thiên Kỳ mơ hồ có thể cảm nhận được sức nóng sôi sục của thứ đó. Khẽ nuốt ực một miếng, cảm thấy lần này hình như mình lại chơi ngu lần nữa.
Lý trí dần dần bị dục vọng che lấp, hai mắt Lục Huyền Vũ hơi mờ đi, tay không tự chủ mà đưa lên vuốt ve tấm lưng gầy của người nọ. Xoa đến Lạc Thiên Kỳ thoải mái cũng phải động tình.
Rõ ràng y là người trêu chọc người ta trước, sao nay toàn thân mềm nhũn như thể người bị chọc ghẹo là y thế.
"Lục Huyền Vũ... không được sờ loạn."
Lời nói của y lúc này có sức uy hiếp không?
Tất nhiên là không. Mà nó dường như còn tăng thêm kích thích cho Lục Huyền Vũ.
Hắn xoa thân thể tiểu nhân nhi ngày càng lợi hại, hết đằng sau lại chuyển lên đằng trước, sờ loạn ngực khiến y phập phồng, run rẩy mà cong người.
Hai mắt anh đào ướt át nhìn hắn khiến tim hắn nhũn thành vũng nước, không kìm lòng được mà ngậm lấy đôi môi nhỏ cắn mút.
"Hoàng thượng... ngài khiến ta thành ra như vậy, có phải là nên chịu trách nhiệm rồi không?"
Lạc Thiên Kỳ bị hắn hôn không nói tròn chữ, mấy lời thoát ra chỉ có vài tiếng ê a như tiểu hài tử tập nói, hắn còn nhân cơ hội mà chen lưỡi vào thăm dò bên trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547504/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.