Trước khi hành động Lạc Thiên Kỳ phải ở nhà dưỡng thương, dù rất muốn đi ngay lập tức nhưng khi nhìn đến gương mặt nghiêm nghị của Ái Lạc Minh y không còn cách nào khác là phải ờ nhà.
Cuộc sống chỉ có ăn và ngủ lại bắt đầu. Sáng hôm nay Lạc Thiên Kỳ như thường lệ tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc của mình, và rồi y lại tiếp túc thực hiện việc làm quen thuộc khi vừa mở mắt đó là... đá Ái Lạc Minh xuống giường.
'Rầm'
"Cái tên biến thái nhà cậu, lại dám trèo lên giường tôi ngủ, muốn tôi đánh chết cậu phải không?"
Ái Lạc Minh tủi thân quỳ trên sàn, hai mắt uất ức nhìn y.
"Hức... tớ chỉ muốn ôm cậu ngủ thôi mà."
Khóe miệng Lạc Thiên Kỳ giật giật, không chút thương tiếc đạp cho Ái Lạc Minh thêm một cái nữa.
Ái Lạc Minh té nhào xuống đất kiên cường chống tay ngồi dậy, dù trên người có hơi bầm dập nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Không sao không sao, nghe vợ chửi là hạnh phúc, bị vợ đánh là vinh quang.
Lạc Thiên Kỳ tức giận kéo áo mình lên, để lộ ra cơ thể tuyệt vời của mình.
"Chỉ có ôm? Nhìn đi Ái Lạc Minh, mấy vết hằn đỏ này là ôm mà thành à? Rõ ràng là cậu trong lúc tôi ngủ đã sờ mó tôi."
Từng tia nắng chiếu vào khiến cơ thể y như sáng hơn, mấy vết hắn đỏ cũng có chút gì đó quyến rũ.
Ái Lạc Minh ngơ ngác nhìn, yết hầu di chuyển liên tục, mũi chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Trên kia là Thiên Đàng cái gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547459/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.