Nhìn vết thương không còn rỉ máu nữa Lạc Thiên Kỳ mới dám thở phào, y đỡ hắn ngồi dậy ân cần hỏi han.
"Minh ngốc nghếch, cậu ổn hơn chưa?"
Ái Lạc Minh ngoan ngoãn gật đầu, chợt liếc mắt xuống thấy bàn chân y bị một mảnh vỡ cứa qua đang chảy máu hắn vội cuống cuồng lên, vội vàng bắt lấy chân y rồi dùng phép trị thương của mình.
Vừa thi phép hắn vừa khóc lóc "Hức... hức vì tớ mà Tiểu Kỳ bị thương rồi... hức... xin lỗi..."
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười xoa đầu hắn "Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể, cậu đừng tự trách mình."
Ái Lạc Minh vươn người ôm chầm lấy Lạc Thiên Kỳ, nước mắt đã không còn rời nữa, hắn gác cằm trên vai y, trong mắt chứa đầy đau lòng.
"Hứa với tớ, không được để bản thân mình thị thương nữa được không?"
Lạc Thiên Kỳ chớp chớp mắt, hai tay gượng gạo ôm lại hắn, phải chăng là do y nghĩ nhầm, sao y lại cảm nhận rằng Ái Lạc Minh có chút gì đó hơi khác, giọng điệu dường như không phải là một người ngốc.
Rất nhanh điều đó đã bị y phũ nhận, chắc là tại hắn lo cho y quá nên mới vậy thôi.
Lạc Thiên Kỳ vỗ nhẹ vào lưng hắn mấy cái "Ngoan, thả tôi ra nào, cậu ôm chặt quá đấy."
Ái Lạc Minh nghe thế liền luyến tiếc thả y ra, Lạc Thiên Kỳ mỉm cười xoa đầu hắn nhẹ giọng.
"Cậu ngồi im ở đây nhé, để tôi dọn đống mảnh vỡ này."
Ái Lạc Minh gật đầu đồng ý, trong suốt thời gian y dọn đống mảnh vỡ kia mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547453/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.