"Ái Lạc Minh..."
Lạc Thiên Kỳ mặt mày tối sầm gọi nhỏ, tâm trạng có chút nặng nề. Ái Lạc Minh vẫn ngây ngô không hiểu chuyện gì cười tươi rói, hai mắt long lanh sáng như sao nhìn y.
"Tiểu Kỳ gọi tớ có gì hông?"
Lạc Thiên Kỳ đưa mắt nhìn tên ngốc trước mặt, nhất thời cảm thấy mình không thể nào mà buông lời chửi mắng hắn được. Y đành bất lực đỡ trán thở dài sau đó kéo Ái Lạc Minh qua một góc răn dạy một phen.
"Này Minh ngốc nghếch, nghe cho rõ đây, tôi không có mang thai."
Minh ngốc nghếch nào đó hơi nghiêng đầu, cả mặt mù mờ như thể không hiểu y đang nói gì, chớp mắt hai cái, hắn ngây ngô nói với y.
"Nhưng cậu vừa ốm nghén mà."
"...."
Lạc Thiên Kỳ, nhịn, nhịn nào, không được đánh người, nhất là người ngốc, phải kiên trì, kiên trì.
Lạc Thiên Kỳ thở hắt ra một hơi, đưa mắt nhìn mặt của tên ngốc nào đó, sau đó đưa tay chỉ xuống vùng bụng nhỏ của mình.
"Nhìn đi, cái bụng tôi như vậy thì đứa nhỏ nào nhét vừa chứ, với lại tôi là đàn ông, nhất quyết không thể mang thai được."
Ái Lạc Minh mắt không chớp lấy một lần nhìn chằm chằm vào bụng của y, sau đó như ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra xoa trên vùng bụng phẳng phiu mấy cái liền.
"Sao lại không được chứ? Mà bụng cậu mềm thật đấy, sờ đã ghê cơ."
Lạc Thiên Kỳ bị Ái Lạc Minh sờ liền cảm thấy ngứa ngáy, mặt mũi phút chốc trở nên đỏ bừng, y uất nghẹn đánh mạnh vào tay hắn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547449/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.