Lạc Thiên Kỳ trợn mắt nhìn viên đạn đang lao tới mình, cuối cùng cũng phải rời khỏi đây theo cách này hay sao? Y vốn không muốn vậy mà, nhưng xem ra là số phận đã định như thế.
Trong một khảnh khắc ngắn ngủi trước mặt y bỗng bị bao trùm bởi một màu đen. Viên đạn xé gió bay đến ghim thẳng vào da thịt nhưng y lại không hề cảm thấy sự đau đớn nào. Nhìn từng giọt máu đỏ tươi bắn lên mặt mình, Lạc Thiên Kỳ nhất thời cứng người, hai bên mắt chảy ra hai dòng lệ trong suốt.
"Tiểu Kỳ, thật may là con không sao."
Cố Thừa Phong tựa cả người mình lên người Lạc Thiên Kỳ, cảm nhận được sức nặng và nghe được giọng nói có chút đau đớn của hắn, Lạc Thiên Kỳ mới hoàn hồn lại, đưa súng lên bắn vào cánh tay còn lại của A Hoắc hai phát để chắc chắn tay hắn bị phế.
Lạc Thiên Kỳ sau khi quăng súng đi hai tay đỡ lấy người hắn, giọng nói có chút hoảng loạn.
"Baba... chúng ta đến bệnh viện."
Cố Thừa Phong mỉm cười "Không cần, chúng ta về nhà."
"Nhưng... "
"Ngoan, nghe lời."
"Vâng."
Lạc Thiên Kỳ dìu Cố Thừa Phong bước ra ngoài, nhìn máu không ngừng ứa ra trên vai hắn, trong lòng y chợt nhói đau, nhưng một phần cũng cảm thấy khá may mắn, nếu lúc đó hắn không dịch người xích qua thì có lẽ vị trí của viên đạn có lẽ đáng sợ hơn nhiều. Sau khi đưa Cố Thừa Phong trở về nhà, y vội vàng gọi Trần Anh Sơn đến.
Bên này sau khi giải quyết mọi chuyện, mọi người cũng bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547444/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.