Triệu Yến Nhi mỉm cười đưa tay véo má Lạc Thiên Kỳ một cái, thằng bé đáng yêu chết đi được. Ngay lập tức cô liền cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của hắn phóng lên người mình, Triệu Yến Nhi quay đầu cười nhẹ với hắn.
"Anh là ba của Tiểu Kỳ sao?"
Cố Thừa Phong đen mặt, ai cho phép cô ta gọi y là Tiểu Kỳ chứ? Thân đến vậy à, hừ.
"Phải thì sao? Không phải thì sao? Liên quan gì đến cô?"
Triệu Yến Nhi cười cười, tay đặt trên má chuyển lên xoa đầu Lạc Thiên Kỳ, giọng nói cô đều đều vang lệ rất nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tai hắn không khác những tảng đá nặng.
"Tất nhiên là có liên quan chứ, nếu cậu bé này là con trai của anh thì..." Dừng một chút quan sát biểu cảm của Cố Thừa Phong cô tiếp tục nói "Thằng bé có lẽ sau này sẽ gọi tôi một tiếng mẹ đấy."
Cố Thừa Phong nhíu mày nhìn cô, không hiểu cô có ý gì. Triệu Yến Nhi cười nhẹ rồi xin phép rời đi, mà hướng cô đi đến chính là sân khấu, tới mức này mà hắn còn không hiểu ra thì quăng não của mình đi là vừa rồi.
Lạc Thiên Kỳ đang vui vẻ ăn bánh cũng khựng lại, ánh mắt có chút rối rắm nhìn hắn.
1503 từ bên trong nhìn ra chẹp miệng, diễn đi, diễn tiếp đi, tôi bắt đầu nghi ngờ cậu từng là diễn viên rồi đấy, rõ ràng biết hết mà cứ thích tỏ ra ngây thơ vô tội như vậy cơ.
Cố Thừa Phong sợ Lạc Thiên Kỳ đau lòng vội bước đến ôm y vào lòng, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547442/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.