Lâm Tử Hạo nhắm chặt mắt, dù sợ hãi nhưng vẫn kiên cường đứng chắn trước Triều Diệc Phong, một lúc lâu sau, không cảm thấy đau đớn nên có, Lâm Tử Hạo mới nghi ngờ hé mắt ra nhìn.
Cảnh tượng trước mặt khiến nó phải kinh ngạc đến miệng há to, chuyện này là sao? Rõ ràng nó chính mắt nhìn thấy...
Khúc Tư Duệ bây giờ cũng ngạc nhiên không kém, mặt hắn dại ra, ngây ngô nhìn gương mặt thân quen kia, thanh trường kiếm rơi xuống đấy, hắn run rẩy đưa tay chạm vào gương mặt của người bên cạnh.
"Sư... tôn... "
Hai cánh môi kịch liệt run rẩy phát ra giọng mũi đầy nghẹn ngào.
"Ngươi định giết tiểu đồ đệ đáng yêu của ta đấy à, ngươi đừng có... ưm... "
Bờ môi bị người bao phủ, không mạnh bạo mà lại rất nhẹ nhàng, nó chỉ là một cái chạm môi không hơn không kém. Cảm nhận được dự mền mại nơi đầu môi cũng hơi ấm ẩn ẩn hiện hiện ở đó, Khúc Tư Duệ xúc động đến khóc, khóe mắt cứ thế không kìm được mà chảy ra một dòng lệ.
Cảm nhận được người trước mặt đang run rẩy, Lạc Thiên Kỳ trong lòng thở ra một hơi, sau đó vươn người ngậm lấy cánh môi của hắn, mạnh mẽ mà chiếm lấy.
Khúc Tư Duệ có bất ngờ nhưng phần lớn chính là vui mừng hạnh phúc, kèm theo đó là sự nhẹ nhõm, bình yên đến kỳ lạ, sư tôn của hắn về rồi.
Tay của Khúc Tư Duệ đặt ở sau gáy y, đảo khách thành chủ mà điên cuồng cắn mút bờ môi mềm mại, Lạc Thiên Kỳ cũng thuận thế mà vươn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547411/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.