Lạc Thiên Kỳ đưa tay lên che miệng hắng giọng.
"E hèm... ta không giận... "
"Nếu người không giận vậy người chịu trách nhiệm với Tiểu Duệ nhé?"
Khúc Tư Duệ chớp chớp đôi mắt như cún con của mình mà nhìn y, từng tia sáng bắn ra từ đôi mắt ấy khiến Lạc Thiên Kỳ phải nheo mắt lại, quá chói rồi.
"Hôn... à không là chạm môi có một cái, ngươi có cần làm quá lên vậy không, dù gì hai chúng ta cũng là nam nhân với nhau cứ coi như là tai nạn là được."
Nghe xong Khúc Tư Duệ liền khóc toáng lên, ngón tay bấu chặt vào vạt áo y mắt mũi tèm lem nước, hắn nấc lên từng tiếng.
"Huhu không chịu, Tiểu Duệ không chịu đâu, sư tôn không chịu trách nhiệm với đệ tử, sau này không ai chịu lấy đệ tử hết, đệ tử phải chết trong cô độc, xuống hoàng tuyền làm một con ma cô đơn... huhu quá thảm rồi, Tiểu Duệ ứ chịu đâu huhu."
Gân xanh trên trán giật giật, Lạc Thiên Kỳ nắm chặt tay mình kiềm chế không đem cái thân thể to xác nào đó chém ra thành từng mảnh. Lạc Thiên Kỳ hít sâu một hơi quát lớn.
"Nín ngay! Khúc Tư Duệ, ngươi nghĩ mình bao nhiêu tuổi hả? Mười bảy, là mười bảy đó, ngươi làm vậy không thấy mấy mặt à?"
Khúc Tư Duệ đưa tay lau nước mắt, thút thít nhìn y đầy đáng thương.
"Người nhìn thấy con sẽ mất mặt sao?"
Cái giọng buồn man mác đầy tuyệt vọng kia là thế nào? Mà sao từ hắn bị mất mặt thành y bị mất mặt rồi?
Lạc Thiên Kỳ nhìn sang Khúc Tư Duệ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547402/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.