Lạc Thiên Kỳ chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, thấy đồ đệ nhà mình một thân hỏa khí nóng bức như muốn đem mọi vật thiêu rụi thì không khỏi giật mình, ai chọc vào nó thế?
"Tiểu Duệ... ngươi không sao chứ?"
Lạc Thiên Kỳ nhỏ nhẹ hỏi, Khúc Tư Duệ nghe tiếng y ngọn lửa trong người liền dập tắt, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn sư tôn nhà mình.
"Tiểu Duệ không sao, con xin phép ra sau sư tôn cứ tiếp tục hàn huyên với 'sư bá' đi ạ."
Nói rồi hắn cúi người hành lễ rời đi, Lạc Thiên Kỳ nhìn theo bóng lưng của đồ đệ nhà mình trong lòng đầy khó hiểu, chắc là y nghe nhầm, chứ sao khi nói ra hai từ 'sư bá' y có cảm giác hắn như muốn nhai nát nó vậy.
Thấy Lạc Thiên Kỳ không để ý mình mà chỉ chăm chăm nhìn theo hướng đệ tử kia hắn có chút trầm mặc, từ khi nào y đã không còn để tâm đến hắn như vậy, đã quen với Lạc Thiên Kỳ luôn luôn đặt mình lên hàng đầu nay lại lạnh nhạt xa cách khiến hắn có chút khó chịu, cảm giác cứ như đồ của mình rơi vào tay kẻ khác vậy.
Bàn tay bên dưới khẽ siết lại nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng ôn nhu đầy giả tạo đó, hắn cười nhẹ khẽ gọi y.
"Tiểu Kỳ này... "
"A... " Lạc Thiên Kỳ giật mình quay đầu nhìn Diệp Thanh Trì, quên mất là còn có tên này ở đây, y gượng cười nói "Có gì sao sư huynh?"
"Tối nay dưới trấn có tổ chức thả hoa đăng, đệ có muốn đi xem không, dù sao ta cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547392/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.