"Sao bây giờ Thiên Lạc chân nhân chưa đến vậy? Phải chăng đã gặp chuyện gì?"
Một trong số đệ tử hôm nay có trong đoàn người đi không nhìn được mà lên tiếng hỏi, tức khắc hắn liền nhận được cái huých tay từ nữ đệ tử bên cạnh.
"Huynh đừng nói bậy, Thiên Lạc chân nhân là ai cơ chứ, dễ dàng gặp chuyện như vậy sao." Ánh mắt chợt chú ý đến hai người đang tiến tới nàng vui vẻ kêu lên "Kìa, không phải ngài ấy đến rồi sao."
Chúng đệ tử nghe thế cũng đồng loạt nhìn qua, đừng đùa Thiên Lạc chân nhân của họ được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam đấy, tuy tính cách có hơi lạnh lùng, quanh năm suốt tháng vẫn giữ một bộ mặt lạnh nhạt người sống chớ gần nhưng không sao, chỉ cần cái nhan sắc ấy là đã đánh bẹp mọi thứ rồi.
"Không hổ là danh bất hư truyền, đây là lần đầu tiên ta được diện kiến ngài ấy ở khoảng cách gần như này đấy."
"Chân nhân của chúng ta quả nhiên là đệ nhất mỹ nam mà, ta nam nhi mà tim còn đập mạnh khi nhìn thấy người."
Bàn tay trong vạt áo khẽ siết chặt, Khúc Tư Duệ đưa đôi mắt sắc lạnh không nên có ở độ tuổi của mình nhìn qua người đệ tử vừa rồi, sao bỗng dưng hắn lại thấy khó chịu thế nhỉ.
Vị đệ tử kia dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn không khỏi rùng mình một phen, người bên cạnh thấy hắn bỗng nhiên run cầm cập không khỏi lo lắng hỏi thăm.
"Ngươi sao thế?"
"Ta dường như cảm nhận được ánh mắt của ai đó, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547388/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.