Sau khi cho cô ta một ánh mắt cảnh cáo, Vương Thiên Minh đánh mắt qua nhìn bảo vệ đang đứng ngơ ngác như tượng ở đằng kia, giọng nói pha lẫn khí lạnh khiến người khác phải run rẩy cất lên.
"Còn không đem đi!"
Người bảo vệ bị dọa cho run sợ, cuống quýt đem cô ta không chút thương tình đá ra ngoài cổng, mặc cho Bạch Nhạc Vy có gào thét thế nào cũng vô dụng.
Nhìn cánh cổng đóng kín trước mặt cô ta nắm chặt tay đến nổi móng tay ghim vào da thịt, nỗi hận thù trong lòng bỗng nhiên vút cao không chút giấu hiệu ngừng lại.
Lạc Thiên Kỳ, tao nhất định sẽ cho mày sống không bằng chết
Phiền phức đã biến mất, Vương Thiên Minh cúi đầu nhìn tâm can bảo bối trong lòng mình, hắn xoay y một lượt nhìn từ trên xuống dưới, nhìn cực kì cẩn thận như không muốn bỏ sót qua bất kì chi tiết nào.
"Em không sao chứ?"
Lạc Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, người ta chưa kịp đến gần đã bị hắn đá bay còn có thể làm gì được y sao.
Dù biết là hắn đang lo lắng cho mình, y cũng rất vui về điều đó, nhưng mà ở đây là chốn đông người, hai người cư nhiên lại ở trước mặt họ mà ôm ấp thể hiện tình cảm, xấu hổ quá đi mất, Lạc Thiên Kỳ chôn mặt trong ngực hắn
"Em không sao hết, anh đừng ôm em nữa người ta nhìn kìa."
"Hửm? Thì sao?"
Lạc Thiên Kỳ đưa tay nhéo thật mạnh vào hông hắn, khiến hắn phải nhăn mặt.
Lạc Thiên Kỳ bĩu môi thầm oán trách, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547380/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.