"Được rồi, một cái đã xong, giờ chỉ còn cái kia thôi."
Lạc Thiên Kỳ nhoẻn miệng cười đầy thích thú, khóe mắt cong lên nhìn trông quyến rũ lại đặc biệt câu nhân.
"Đến lượt hai người rồi đấy."
Tại một con hẻm vẳng vẻ, nơi đó có hai người đang âm thầm trao đổi với nhau vài thứ, Hứa Vĩ Nhân nhìn cô gái đang tỏ ra ngây thơ trước mặt mình cho chút chứng mắt, giọng điệu không rõ vui buồn cất lên.
"Cô chắc chứ?"
"Cậu yên tâm, thuốc này rất hiệu quả, vì là bạn cùng lớp tôi mới giúp cậu đấy."
Bạch Nhạc Vy dùng gương mặt vô hại của mình mà đưa cho Hứa Vĩ Nhân một gói thuốc bột màu trắng kì lạ, nhìn qua cũng biết không phải là thứ tốt đẹp gì.
Đây là thứ cô ta dành hết tiền tiết kiệm của mình để mua nó từ một người trong chợ đen, loại thuốc này có thể khiến người ta sinh ra ảo giác và sinh ra ý niệm cầu hoan cực kỳ mãnh liệt.
Đáy mắt lóe lên tia âm hiểm, cô ta thật mong chờ nhìn vẻ mặt của Lạc Thiên Kỳ khi bị hôn phu bắt tại trận khi mình đang hoan ái với người khác.
"Vậy nhé, tạm biệt cậu."
Mỉm cười nhẹ một cái, Bạch Nhạc Vy quay bước rời khỏi con hẻm.
Hứa Vĩ Nhân nhìn gói thuốc trên tay mình thở dài, xem như lần đầu cũng như lần cuối tôi giúp cậu vậy, cậu cất gói thuốc vào túi quần rồi bước ra con hẻm. Vừa bước ra đã bị một người đang hớt hải chạy đến tông trúng, Hứa Vĩ Nhân nhanh tay bắt lấy tay người sắp té úp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547378/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.