Hai người lượn một vòng trong khu vui chơi, gặp trò nào hay liền chơi trò đó, hai người chơi vui vẻ không quản thời gian, đến khi ngừng lại thì trời đã ngả chiều
"Phù...phù..."
Lạc Thiên Kỳ vô lực ngã người ra sau thành ghế gỗ mà thở không ngừng
Chợt trên má truyền đến cảm giác mát lạnh, Lạc Thiên Kỳ giật mình nhìn sang thì thấy đó là một chai nước
"Cám ơn"
Lạc Thiên Kỳ nhận chai nước từ tay hắn uống một hơi, Vương Thiên Minh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh y
"Mệt sao?"
"Ngài nhìn mà không biết à?" Y lườm hắn
Vương Thiên Minh phì cười xoa đầu y, mèo nhỏ lại xù lông rồi
"Muốn ăn gì đó không?"
"Muốn"
Nghe tới ăn quả nhiên mắt y sáng như sao, y bật người dậy cầm tay hắn kéo đi
"Nào nào đi thôi"
"Không phải cậu kêu mệt sao?"
"Giờ hết rồi, mau đi thôi"
Vì muốn ăn nhanh nên họ cũng tùy tiện chọn nhà hàng ở gần đó
Bàn của hai người nằm ngay sát cửa sổ nên có thể ngắm cảnh bên ngoài
Lạc Thiên Kỳ chống tay nhìn đài phun nước lấp lánh bởi những ánh đèn đầy màu sắc, đi qua đi lại là những cặp đôi nắm tay vui vẻ cười nói, cảnh thật đẹp và yên bình biết bao, môi y không tự chủ cong lên tạo độ cung nhỏ, vừa mềm mại vừa dịu dàng
Vương Thiên Minh đang chăm chú nhìn y bắt gặp khoảnh khắc ấy cũng không nhịn được mà ngẩn người, thật đẹp
"Đồ ăn của quý khách"
"A..cám ơn chị"
Lạc Thiên Kỳ mỉm cười nhìn cô nhân viên, sự dịu dàng này khiến cô ngại ngùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547365/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.