Người làm nhanh chóng mang thức ăn đặt xuống trước mặt y
"Mời phu nhân"
"À...cám ơn chị"
Nhìn biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu kia của y, các cô gái đã ôm tim trong lòng gào thét, ông chủ nhà họ sao tốt số thế, hốt được người vợ đáng yêu thế này, nhưng mà nhìn lại thì chắc không phải cậu bé này bị ông chủ xấu xa nhà mình dụ dỗ đấy chứ, người ta còn nhỏ như vậy a, ông chủ cũng thật....cầm thú rồi đi
Như cảm nhận được ánh mắt của mấy người nào đấy Vương Thiên Minh khẽ nhướn mày, người làm lập tức tản đi để lại không gian riêng cho hai người
"Ăn xong tôi đưa cậu đi học"
Vương Thiên Minh nhấp một ngụm cà phê ánh mắt vẫn không rời con mèo đang ngồi ăn đằng kia
Động tác trên tay y bỗng khựng lại, đi học??? À đúng rồi, bây giờ y chỉ mới 17 tuổi thôi, haizzz thật chẳng muốn đi chút nào
Nhìn thấy y ủ rũ nhìn đĩa thức ăn như thể nó là nguyên nhân khiến y buồn Vương Thiên Minh khó hiểu không thôi
"Sao thế?"
"À không có gì, mà không cần phải phiền ngài như thế đâu, tôi tự đi cũng được"
"Không phiền"
Hắn nói xong hai chứ liền không để tâm tới y nữa mà chăm chú lướt tin trên mạng
Lạc Thiên Kỳ thấy hắn không có phản ứng gì cũng đành ngậm ngùi ăn nốt bữa sáng của mình
'Cạch'
"Cám ơn ngài"
Lạc Thiên Kỳ vác balo trên vai mở cửa xe chạy nhanh ra ngoài chỉ để lại cho hắn một bóng lưng
Vương Thiên Minh ngồi trên xe mặt có chút ngơ ngác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-den-gio-phan-quyet-roi/547359/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.