Buổi đêm.
Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, không một tiếng động rọi vào căn phòng bệnh.
Dãy hành lang ít ỏi bóng người qua lại, tiếng đế giày dẫm đạp mặt sàn cứng rắn vang lên, phá tan bầu không khí lạnh lẽo yên ắng.
Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra, bóng ma to lớn nháy mắt bao phủ lên người đàn ông đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
Trịnh Ý Đông đứng ở bên mép giường, cúi đầu chuyên chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Tấn.
Ngón tay hắn khẽ gập lại, sau một hồi lâu, mới cẩn thận vươn tới chạm nhẹ vào khuôn mặt đối phương.
Xúc cảm trơn trượt bóng loáng, còn có chút lạnh.
Trịnh Ý Đông nhịn không được xoa xoa bóp bóp, sức lực mềm mỏng, như là sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến công chúa của hắn thức giấc.
Đúng lúc này, mí mắt người đàn ông nằm trên giường khẽ động đậy, chậm rãi mở mắt ra.
"..." Trịnh Ý Đông giống như bị điện giật, nhanh chóng thu hồi tay.
Nhìn thấy Phong Tấn tỉnh, Trịnh Ý Đông theo bản năng nở nụ cười dịu dàng, nhưng có lẽ người như hắn hiếm khi cười, cho ra nụ cười này cực kỳ khó coi và cứng đờ, "Anh tỉnh rồi? Có khó chịu ở chỗ nào không?"
Thậm chí, khuôn mặt có vết sẹo hình con rết của Trình Ý Đông làm nụ cười này càng thêm hung dữ.
Phong Tấn: "..."
"Anh... Anh là ai?"
Phong Tấn mờ mịt chớp hai mắt, đầu óc anh có phần hỗn độn, tạm thời không thể nhận ra được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-nam-cung-nam-phu-he/2566063/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.