“Hơn nữa ta cũng không phải chỉ có một cách này.” Hoàng Hoài An tiếp tục nói, “Nếu công tử đã giao cho ta một vấn đề khó như thế thì chắc là cũng sẽ không quá để ý tới cách làm của ta, chỉ cần ta không làm chuyện thương thiên hại lý là được.”
Làm ăn mua bán dù sao cũng không tránh khỏi phải dùng chút thủ đoạn. Ngoài những chuyện mà Nhan An Lan không cho phép làm ra thì chỉ cần không giẫm lên điểm mấu chốt, hắn cũng sẽ không trách tội.
“Vậy lão gia định an bài mấy thôn dân đó thế nào?” Trương Phương Nham hỏi.
Hoàng Hoài An đã phải bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy để bồi thường cho Tô gia để kéo hết mấy thôn dân trong thôn Quế Lâm tới Hoàng gia thì phải kiếm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, nếu không cho dù có cho không tiền công đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không an tâm. Chỗ này không có việc, bọn họ lại chạy về giúp Tô gia làm việc, vậy thì kế hoạch của Hoàng Hoài An cũng đi tong, chẳng những không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo.
Hoàng Hoài An thở dài: “Ta mới mua một ít đất đai ở phụ cận, chuẩn bị trồng trà.”
Ruộng đất có sẵn đắt hơn núi hoang rất nhiều, nếu mua ruộng đất thì tự nhiên sẽ không có lời. Nhưng bù lại, đất đai phì nhiêu hơn, trong thời gian ngắn vẫn có hiệu quả rất tốt, ít nhất cũng không cần phải tốn thời gian và công sức đi khai khẩn nữa. Ở nơi khác cũng có núi hoang, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101141/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.