Tô Ngọc Uyển cười nói: “Mã chưởng quầy lại khiêm tốn rồi. Lúc phụ thân ta còn sống vẫn thường hay khen ngợi Mã Thành, nói hắn rất có năng lực. Vườn trà bên Truân Khê đã có sẵn, quản lý nó cũng dễ hơn bên này rất nhiều. Nhưng mà muốn khai hoang trăm mẫu núi kia lại tốn rất nhiều công sức. Mã Thành đương lúc tuổi trẻ nhiệt huyết, để hắn tới thu xếp chuyện này là thích hợp nhất.”
Làm phụ thân có ai lại không muốn nhìn thấy con mình có tiền đồ đâu. Mã chưởng quầy nói vậy cũng chỉ là khiêm tốn mà thôi. Năng lực của nhi tử mình thế nào hắn cũng biết rất rõ ràng, Mã Thành cũng rất ổn, khiếm khuyết duy nhất chính là không đủ kinh nghiệm thực tế. Có điều hắn cũng biết vì sao Tô Ngọc Uyển lại an bài như vậy, nàng là nể mặt hắn, muốn đền đáp cho sự trung tâm của hắn thôi. Đã vậy, hắn chỉ cần dốc sức làm việc cho Tô gia là được, những cái khác không cần phải nghĩ đến nữa.
Hắn gật đầu nói: “Nếu đại cô nương đã cảm thấy hắn tốt thì cứ để cho thử sức một phen. Nếu hắn làm không tốt, cô nương cũng không cần nể mặt ta, nên mắng thì cứ mắng, cần thu hồi lại thì cứ thu hồi.”
“Có lão nhân gia ngươi trấn môn, hắn sẽ không phạm phải sai lầm đâu.” Tô Ngọc Uyển cười nói.
Các nơi đều đã sắp xếp xong, lúc này Mã chưởng quầy lại tò mò Tô Ngọc Uyển sẽ sắp xếp cho mình làm gì. Hắn cũng không tin Tô Ngọc Uyển sẽ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101126/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.