Tô Ngọc Uyển cười: “Sáng sớm ngày mốt ta phải về rồi, đáng tiếc cũng không có bao nhiêu cơ hội giao hảo với Phó cô nương.” 
“Sao ta nghe nói cô nương muốn chuyển nhà đến phủ thành mà?” Khuôn mặt của Phó Dung hơi nhọn, nước da tái nhợt không có huyết sắc khiến cho đôi mắt càng thêm đen nhánh như hai huyệt động, nhìn vào cũng không thấy được cảm xúc bên trong. 
“Ừ, đúng là có ý này.” Tô Ngọc Uyển gật đầu. 
“Vậy là được rồi, sau này ngươi chuyển đến đây, chúng ta có thể cùng nhau chơi.” Phó Dung cười nói. 
Tô Ngọc Uyển hơi tò mò hỏi: “Phó cô nương tính ở lại chỗ này à. Nếu là như vậy thì lúc nào đến thăm tổ mẫu, ta cũng có thể gặp được cô nương rồi.” 
Phó Dung chớp chớp mắt, dùng khăn tay che miệng cười cười: “Cái này ta cũng không rõ nữa, đều do lão phu nhân và nương ta quyết định.” 
“À.” Tô Ngọc Uyển gật gật đầu, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chỉ chỉ chung trà nói: “Đây là trà mới của nhà ta, cô nương nếm thử xem.” 
Phó Dung bưng chén trà lên nhấp một ngụm, gật đầu nói: “Thật đúng là trà ngon, vào miệng ngọt lành, hương thơm nức mũi.” 
Hai người lại hàn huyên thêm một chút về trà đạo Phó Dung mới đứng dậy cáo từ. 
“Ngươi đi một mình à? Sao không mang theo nha hoàn? Tô Ngọc Uyển thấy Phó Dung chỉ có một mình thì ngạc nhiên hỏi. 
“Nhà ta không có nha hoàn, lại không dám làm phiền nha hoàn của Trần phủ, cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101100/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.