Triệu thị vẫn đang thút thít, đột nhiên nghe được lời này thì kinh ngạc đến mức quên cả khóc, giương miệng nhìn trượng phu, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi điên rồi à?”
“Ta không điên, nhưng mà ta không muốn để ngươi cùng với nhi, nữ của mình phải chịu ủy khuất.”
Thấy trượng phu tri kỷ như vậy, nước mắt của Triệu thị lại ào ào rơi xuống. Bà dùng khăn tay lau nước mắt, đấm nhẹ vào ngực chồng nói dỗi: “Ngươi lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ta.” Miệng tuy nói vậy nhưng cũng đã nín khóc mỉm cười.
Thấy thê tử cười, Trần Thúc Khanh mới nhẹ nhàng thở ra, cười cười nói: “Ngươi có tin không, nếu ta dám nói chuyện này, tin chắc cha cùng với đại ca, nhị ca đều sẽ phải xuống nước. Cái nhà này nếu không có ta kiếm tiền nuôi bọn họ, chỉ dựa vào chút bổng lộc triều đình kia thì có thể làm được gì?”
“Hừ, còn không phải sao?” Triệu thị hừ nhẹ một tiếng, không giấu được đắc ý: “Nhị lão gia còn muốn dùng bạc để chuyển công tác đó, nằm mơ đi!”
Nói xong lại thở dài: “Nhưng mà lời kia nếu không phải bất đắc dĩ, ngươi cũng đừng nói ra làm gì. Nếu để bọn họ nổi lên nghi ngờ vậy thì ngày lành của ngươi cũng sẽ không còn nữa đâu.”
“Ta biết.” Trần Thúc Khanh dựa cằm lên đỉnh đầu thê tử nhẹ giọng đáp. Sau đó hai vợ chồng lại trầm mặc không nói gì thêm nữa.
Trong lòng hai người cũng hiểu được, tuy là Trần lão thái gia, và hai huynh đệ Trần Bá Hồng, Trần Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101098/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.