Nghe xong những lời này của Thẩm Nguyên Gia, gương mặt băng sơn vạn năm bất biến kia của Nhan An Lan thế mà lại gợi lên chút sóng, lộ ra vẻ phiền muộn, bất quá cũng chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi trở lại như cũ.
Hắn hơi nhếch miệng, trào phúng nói: “Không cam lòng thì sao?”
Thẩm Nguyên Gia không khỏi hối hận chính mình sao lại nhắc tới chuyện này làm gì. Tình cảnh của Nhan An Lan không giống hắn, cha mẹ hắn đều khỏe mạnh, trong nhà tuy quản giáo nghiêm khắc nhưng dù sao vẫn có thân tình, cũng quan tâm tới hắn, thủ đoạn tranh quyền đoạt lợi cũng tương đối ôn hòa, sẽ không thương tổn đến tính mạng. Nhưng trong nhà Nhan An Lan còn có mẹ kế độc ác và đệ đệ cùng cha khác mẹ luôn tìm mọi cách ép buộc khiến hắn từ nhỏ phải vì sinh tồn mà ủy thân làm thư đồng cho hoàng tử, tham gia vào vũng lầy tranh đoạt hoàng quyền, sinh tử khó tránh. Đã vậy mẹ kế hắn còn không biết khi nào sẽ thiết kế bẫy rập hôn sự, khiến hắn chọc phải phiền toái nữa đâu.
Thẩm Nguyên Gia vốn định nói thêm vài câu để xoa dịu tình hình nhưng thấy tầm mắt của Nhan An Lan đã chuyển sang sách vở, tựa hồ căn bản cũng không quan tâm chuyện hắn vừa nói thì cười cười, lắc đầu quay sang phân phó Mã Bưu: “Ngươi cũng vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi một thời gian đi, không cần quay lại Hưu Ninh thành nữa đâu.”
Hắn sai Mã Bưu đi hỏi thăm chuyện của Tô Ngọc Uyển cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101078/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.