Thấy Ân thị cuối cùng cũng ngừng khóc, Lý Phu Nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, có chút hối hận mình vì sao lại nhắc tới Tô Trường Thanh làm gì. Nếu như Ân thị cứ khóc mãi không ngừng thì bà cũng không có cách nào nói chuyện cầu hôn được, khổ nỗi nhi tử vẫn còn chờ ở đại sảnh đâu. 
“Muội là người có phúc khí, nhi nữ đều có bản lĩnh, lúc nãy ta vừa gặp Xương ca nhi, chỉ nửa năm không thấy đã cao lên rất nhiều, cũng trưởng thành rồi.” 
Nghe Lý Phu Nhân nhắc đến nhi tử của mình, Ân thị liền vui vẻ nói: “Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi, cả ngày đều bận rộn theo tỷ tỷ quản lý trà sạn, cũng không đi học nữa.” 
“Có bao nhiêu hài tử cho dù có ép buộc cũng không thể làm nên trò trống gì đó thôi, Xương ca nhi tuổi nhỏ đã có thể quản lý trà sạn tốt như vậy, trà xuân bán ra giá thành cũng cao nhất huyện, có ai mà không khen ngợi đâu.” Lý Phu Nhân từ lúc còn trẻ đã phải một tay lo liệu sinh ý trong nhà nên cũng có chút bản lĩnh, trong lòng muốn nhắc đến Tô Ngọc Uyển, nhưng miệng vẫn không ngừng khen ngợi Tô Thế Xương. 
Làm mẫu thân có ai lại không muốn nghe người ta khen ngợi nhi nữ của mình, Ân thị nghe vậy thì vô cùng thoải mái, mặt mang ý cười nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Hắn cũng chỉ là đi theo học hỏi thôi, mọi chuyện đều do Uyển tỷ nhi cùng Mã chưởng quầy làm cả.” 
Lý Phu Nhân thấy bà nhắc tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101067/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.