Nhìn khuôn mặt biến đổi hoàn toàn kia của Tô Ngọc Uyển, Hồng Tụ sợ tới mức quên cả thở, nắm thật chặt khăn tay, không tự chủ được mà lùi về phía sau, may mắn là phản ứng nhanh nhạy mới miễn cưỡng nhịn xuống. Nàng nhìn Tô Ngọc Uyển, cười cứng ngắc hỏi:
– Đại cô nương vẫn ổn chứ ạ?
Tô Ngọc Uyển mở mắt ra, suy yếu gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Lê ma ma bên cạnh lau nước mắt nói:
– Cô nương nhà ta không thể nói chuyện lớn tiếng được nữa, còn thỉnh Hồng Tụ cô nương thứ lỗi cho.
Hồng Tụ không muốn đối diện với gương mặt kia của Tô Ngọc Uyển bèn quay lại hỏi Ân thị:
– Đại cô nương đã uống thuốc chưa, đại phu nói sao?
Ân thị đang muốn há miệng nói chuyện liền thấy Cốc Vũ cẩn thận bưng chén thuốc tiến vào, vừa đi vừa nói:
– Ma ma, thuốc nấu xong rồi.
Lê ma ma vội tiến lên đón lấy chén thuốc, vừa dùng muỗng quấy cho hạ nhiệt, vừa trả lời Hồng Tụ:
– Lúc cô nương ăn cơm xong trở lại trong phòng tắm gội phát hiện không thích hợp mới thỉnh Hoắc đại phu tới. Này xem, thuốc cũng vừa nấu xong, còn chưa kịp uống đây.
Lúc Ân thị tới, Hoắc đại phu đã đi rồi, bệnh tình của Tô Ngọc Uyển cũng là nghe Lê ma ma nói, nghe Hồng Tụ hỏi lại gợi lên thương tâm, chảy nước mắt nói:
– Đại phu nói, bệnh này của Uyển tỷ nhi tính mạng không ngại, nhưng nếu không cẩn thận sẽ để lại sẹo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/2101038/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.