– Mã chưởng quầy có gì muốn nói sao?
– Cô nương, người cũng biết, một khi trà Minh tiền sao xong, sẽ có khách thương tới đây bàn bạc sinh ý. Nhưng năm nay bởi vì sản lượng của chúng ta suy giảm, buổi sáng ta còn thấy hai khách thương của chúng ta đến trà sạn nhà khác. Nhất là trà sạn của nhị lão gia có rất nhiều khách thương tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tô Ngọc Uyển nhướng mắt hỏi:
– Không phải tất cả khách thương đều không tới đó chứ?
– Cái này thì không phải. Lão gia trước đây làm ăn buôn bán phúc hậu, đại đa số khách thương vẫn niệm tình cũ, tới chỗ chúng ta trước, nếu không đủ cung ứng, bọn họ lại đi nơi khác bổ sung, giá cả vẫn chiếu theo giá thị trường.
Tô Ngọc Uyển gật gật đầu. Loại tình huống này từ lúc nàng tiếp nhận sinh ý trong nhà đã chuẩn bị tâm lý. Nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương mới mười lăm, vườn trà trong nhà có bị thúc thúc chiếm đoạt hay không? Mình lại có thể kinh doanh tốt hay không đều là vấn đề. Hơn nữa, một nửa nông hộ trồng chè bội ước, sản lượng trà Minh Tiền sụt giảm càng khiến cho nhóm khách thương vì mất lòng tin vào nàng mà thay đổi người hợp tác. Đây cũng là chuyện bình thường, nàng mặc dù cảm khái đời người ấm lạnh, nhưng thương nhân vốn đều vì lợi, thật cũng không có gì đáng trách.
– Công bằng mà nói, chuyện này đối với chúng ta cũng có chỗ tốt. Trà Minh Tiền nhà chúng ta sản lượng ít, nhiều khách thương cũng không tốt, bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/149675/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.