Lúc này Tô Ngọc Uyển cũng bước ra từ phòng Ân thị, dùng khăn vải xoa xoa làm cho đôi mắt thoạt nhìn càng sưng đỏ hơn một chút, hỏi Cốc Vũ:
- Ngọc Dung có động tĩnh gì nữa không?
Cốc Vũ cười nói:
- Cũng chỉ có chút việc đó, nàng đã đưa tin hai lần chẳng lẽ còn chưa đủ, có thể nháo ra động tĩnh gì nữa chứ?
Mấy người Lập Xuân cũng nhấp miệng cười. Từ khi lão gia sinh bệnh, Ngọc Dung đã bị tam phòng mua chuộc, thường để lộ tin tức ra ngoài. Lúc biết được việc này, taylucdiep các nàng tức giận muốn chết, muốn đem cái đồ ăn cây táo, rào cây sung kia bắt lại, khiển trách răn đe thật nặng, nhưng mà cô nương nói không cần bứt dây động rừng, chỉ cần chú ý để Ngọc Dung không thám thính được những tin tức quan trọng là được. Không nghĩ tới, bây giờ lại có tác dụng. Lập Xuân nói:
- Cô nương, Ngọc Dung cũng không đáng ngại, dù sao tam phu nhân cũng không có ác ý, chỉ muốn biết một chút tình huống trong nhà mà thôi. Ngược lại là Vương bà tử kia, nô tỳ lo lắng nhị phòng đối nàng động chân tay, để nàng chôn cái gì trong hoa viện, vậy thì không xong.
Sau khi Tô lão thái gia phất lên mua không ít hạ nhân, mấy người bọn họ cũng đem hài tử của chính mình nhét vào phòng làm gã sai vặt hoặc nha hoàn bên cạnh thiếu gia, tiểu thư trong phủ. Việc này không chỉ tiền tiêu hàng tháng phong phú, mà địa vị cũng cao lên, cả nhà trong phủ cũng có mặt mũi. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/149667/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.