Mạc Cương vừa nghe lời này, vội vàng muốn giấu đi nhưng làm sao giấu được, hắn thần sắc hoảng loạn, lắp bắp giải thích: “Cái này…Đây là ta lúc trước vào thành giúp việc, gia chủ của ta không cần nữa nên thưởng cho ta.”
Những người trồng chè kia đều kinh ngạc nhìn Mạc Cương, bọn họ đều là hàng xóm nhà hắn nên biết rõ trong nhà hắn chỉ có một lao động chính, vườn trà nhà hắn còn cần người chăm sóc, làm sao có thời giờ đi vào thành làm việc?
Tô Ngọc Uyển nhìn Mạc Cương cười cười đầy thâm ý nhưng cũng không dây dưa, quay lại đối mặt với mọi người nói: “Các vị, cha ta mặc dù không còn nữa, nhưng đệ đệ ta là đích trưởng tử, gia nghiệp này đều là của hắn, làm sao lại không làm chủ được? Nhị thúc, tam thúc của ta đã sớm phân gia, bọn họ cũng không có khả năng đến quản lý sinh ý của nhà ta. Chuyện này cho dù có đưa lên quan phủ vẫn là chúng ta chiếm lý. Huống hồ…” Nói đến đây nàng lại quét mắt nhìn mọi người một cái, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Hiện tại là ta cùng Xương ca nhi đứng trước mặt mọi người mà không phải nhị thúc, tam thúc. Điều này cũng có nghĩa là trong Tô gia của ta đã đạt được nhận thức chung, những kẻ muốn khơi mào sự tình để trục lợi ta khuyên vẫn nên tỉnh lại đi kẻo ăn trộm gà không được lại mất thêm nắm gạo.”
Lời này vừa dứt, mọi người ban đầu còn nhỏ giọng nghị luận cũng dần im lặng, ánh mắt không tự chủ được mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-mon-khue-tu/149659/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.