Trà Lê sững sờ ở tại chỗ, yết hầu khô khốc, hốc mắt lên men, hồi lâu không nói được gì.
Học sinh cấp ba không hiểu nhìn anh và Úc Tùng, lại nhìn Úc Bách đang nằm trên giường, nghe không hiểu gì, không hiểu hiện tại là chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi lâu Trà Lê hỏi Úc Tùng:
– Vì sao…anh lại biết nhiều như vậy?
Úc Tùng chỉ là một người trong truyện, Úc Bách của thế giới thực căn bản không hề có anh trai tên là Úc Tùng, nhưng mà Úc Tùng lại dường như cái gì cũng biết.
Úc Tùng nói:
– Có rất nhiều sự việc đều có dấu vết.
Đây là người nhà của anh, là người em trai mà anh thương yêu nhất, đối với hai phiên bản Úc Bách trước và sau anh đều yêu thương cả hai và tỉ mỉ chăm sóc, tự nhiên có sự quan sát thấu hiểu.
Trà Lê nói:
– Nhưng mà anh đã mất đi anh ấy vĩnh viễn, Úc Bách đáng ghét và Úc Bách sau này anh đều đã mất đi
….Và anh cũng như vậy.
– Không có hai người. – Úc Tùng lại nói, – Họ cùng là một người. Họ cùng tốt nghiệp chuyên ngành ngữ văn, thích chơi kèn clarinet và thích mèo, tính cách rộng rãi hướng ngoại, về nhà không thích nói chuyện. Hầu hết thời điểm đều rất đơn thuần, nền tảng tính cách là kiên trì.
– … – Trà Lê muốn nói rằng bộ lọc của tổng thư ký đối với Úc Bách 1.0 thực sự quá nặng, nhưng nghĩ lại, bản thân mình thực ra không hề quen biết Úc Bách 1.0, anh ta là người như thế nào, tất cả đều là tin vỉa hè.
Úc Tùng nói:
– Em không quen biết em trai anh, nhưng anh thì biết rất rõ, nhân cách của nó không hoàn chỉnh, thường xuyên có biểu hiện tự mâu thuẫn, trước đây anh quy kết cái này là do nó chưa trưởng thành. Về sau khi anh lần đầu tiên ở chung với Úc Bách, anh mới phát hiện ra điều này, đó là em trai anh với nhân cách đã p.hát dục hoàn toàn.
–? – Trà Lê nói, – Em không hiểu, có nghĩa là gì?
Úc Tùng nói:
– Trước đây anh không hiểu lắm, trước khi rời đi Úc Bách nói cho anh biết tất cả, anh nghĩ, có lẽ là họa sĩ truyện tranh thực sự muốn dựng nên một Úc Bách ở nơi đây, vì thế đã lấy đặc điểm tính cách của Úc Bách và tạo ra em trai anh, đồng thời cậu ấy lại hy vọng Úc Bách có một gia đình hạnh phúc, không cần phải đè nén bản tính của mình. Tuy nhiên, chúng ta nên biết rằng tính cách của một người không thể tách rời khỏi quá trình trưởng thành của người đó, hoàn cảnh nhà anh như vậy không thể sinh ra một tính cách như Úc Bách, nó có rất nhiều hành vi thác loạn, có lẽ là do tính cách và nhân vật không tương thích.
Trà Lê: – …
Học sinh cấp ba bỗng nhiên bày ra vẻ bừng tỉnh ngộ, cộng thêm mấy phần hoảng sợ, cậu nghe hiểu, tại sao lại có một chuyện khủng khiếp như vậy lại có thể xảy ra!
Chú ý tới biểu cảm của cậu, Úc Tùng cười ôn hòa với cậu, cậu lại xụ mặt xuống, giả vờ nghiêm túc như ông cụ non.
– Em vẫn không hiểu. – Trà Lê vẫn có cái hiểu cái không, hỏi, – Anh ấy muốn rời đi, anh không buồn hay sao? Vì sao anh không ngăn cản anh ấy lại.
– Đây là chuyện nó muốn làm, anh sẽ ủng hộ nó vô điều kiện, sẽ không cản trở nó đi thực hiện nguyện vọng của mình. – Úc Tùng nói như thế, nhìn Úc Bách nằm yên bình ở trên giường, nói thêm, – Biết nó trở về nhà, sống bình an ở một nơi khác, chỉ là bị thời gian và không gian ngăn cản, giữa anh, bố mẹ và Úc Bách đều sẽ luôn nhớ đến nhau, cái này không thể tính là mất đi nó vĩnh viễn.
Đại ca phó bản đúng là quá đỉnh.
Trà Lê tự nhận mình không làm được như thế, chung quy anh vẫn rất ấu trĩ, đau khổ nhìn Úc Bách, nói:
– Nhưng mà anh ấy trở về đó rồi thì sẽ sống như thế nào, có vui vẻ không, chúng ta sẽ không biết, em sẽ không được nghe anh ấy nói chuyện với em, sẽ không được nhìn thấy anh ấy, không nhìn thấy anh ấy cười với em, em mắng anh ấy là đồ chó xấu xa anh ấy cũng không nghe được…Em xin lỗi, em không nhịn được.
Úc Tùng nở nụ cười bất lực, rất nhanh lại nghiêm túc lên, nói:
– Anh không giữ được bí mật, đã bị em phát hiện rồi. Nếu không thì anh nói cho em một bí mật vậy.
Trà Lê vội quay lại nhìn anh, đôi mắt hoe đỏ hỏi:
– Còn có bí mật gì ạ?
Úc Tùng nói:
– Lúc nó đi có nói với anh, nếu có thể, nó sẽ nghĩ cách chuyển tải thông tin vào đây.
Trà Lê: –!
– Anh nghĩ thông tin sẽ xuất hiện ở một nơi đặc biệt. – Úc Tùng nhún vai nói, – Thế nhưng đến nay anh vẫn không phát hiện ra gì ở nhà cả. Có lẽ em có thể lưu ý một chút, anh nghĩ em và nó nhiều kỷ niệm đẹp đẽ ở nhiều nơi hơn người anh trai này.
Ra khỏi viện điều dưỡng, Trà Lê đưa học sinh cấp ba về nhà thự trưởng, thự trưởng đã từ “đơn vị tương quan” trở về nhà, đang uống trà, nhìn thấy học sinh cấp ba cầm theo túi đồ thì nói:
– Trà Lê mua cho cháu quần áo mới à? Mau mặc vào để ông xem có đẹp trai không nào.
Học sinh cấp ba đi vào mặc quần áo mới.
Trà Lê ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào thự trưởng, ông đã khôi phục lại dáng vẻ mập mạp trắng trẻo, cái bụng đã tròn trở lại.
Thự trưởng:
–? Làm sao vậy hử?
Trà Lê nghĩ rằng đây là điều cuối cùng Úc Bách làm cho mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, nước mắt như miệng cống được mở tuôn trào ra, nhào đến ôm lấy thự trưởng khóc lớn, hai vòi nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Thự trưởng: –???
Học sinh cấp
– Theo hiểu biết của cháu, ông chắc chắn là di vật mà bạn trai cũ của Trà Lê để lại cho Trà Lê, anh ấy đang nhìn vật nhớ người đấy ông ơi.
Thự trưởng càng: –??????
Ở nhà thự trưởng đợi thật sự rất buồn, Trà Lê cứ nhìn thấy thự trưởng là muốn khóc, vốn dĩ vợ thự trưởng còn muốn giữ anh lại ăn cơm, anh cũng uyển chuyển từ chối, lặng lẽ cảnh cáo học sinh cấp ba không được nói lung tung mới hồn bay lạc phách mà rời đi.
Học sinh cấp ba trong lúc vô tình phát hiện ra một bí mật đáng kinh người như thế, để có thêm cơ hội đạt được những hiểu biết sâu sắc hơn trong tương lai, cậu không chút do dự quyết định giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ nửa lời cho người khác.
Trà Lê ngồi ở trong xe lại khóc nức nở một lúc, nhớ tới vẫn còn có việc phải làm, anh đánh lên tinh thần lái xe tới khu chung cư nhân viên bên cạnh tòa thị chính, trợ lý đặc biệt không có nhà riêng, thường sống ở khu chung này.
Theo lời giới thiệu của Úc Tùng, trợ lý đặc biệt này có học vấn khá tốt, có trình độ chuyên môn, lý lịch rất phù hợp với công việc trợ lý đặc biệt của Tổng thư ký. Anh ta đã làm việc cho Úc Tùng được gần 5 năm và vẫn luôn nhận được sự tin tưởng của Úc Tùng, hơn nữa Úc Tùng còn có ý muốn bồi dưỡng anh ta trở thành người nối nghiệp, thanh niên có tài cán và tương lai rộng mở như thế vì sao lại lẩn quẩn trong lòng mà đi làm những chuyện đó?
Đang là giữa trưa, Trà Lê ở dưới tòa chung cư, đặt một phần cơm hộp ở quán trà sữa gần đó cho trợ lý đặc biệt, từ lâu anh đã có số điện thoại của trợ lý đặc biệt rồi, hơn mười phút sau, người giao hàng ở dưới tòa chung cư gọi điện thoại, trợ lý đặc biệt xuống dưới tầng khó hiểu nhận cơm hộp.
Trợ lý đặc biệt nói:
– Tôi không hề đặt cơm.
Người giao hàng cùng với anh ta đối chiếu lại đơn hàng, địa chỉ và số điện thoại đều đúng.
– Chính là anh rồi mà.
Hai người đang tranh cãi, Trà Lê đang đợi ở một bên nhân cơ hội mở giao diện thông tin của trợ lý đặc biệt ra xem.
Nhận định của Úc Tùng là chính xác!
Trà Lê ngay lập tức bội phục tổng thư ký sát đất, thông tin từ trợ lý đặc biệt cho thấy anh ta thực sự được “tổ chức” thuê làm gián điệp rình rập xung quanh Úc Tùng!
Trợ lý điệp viên mơ hồ tự dưng được nhận một phần cơm hộp có nhiều thịt, rau và đồ uống trông rất ngon, chỉ bối rối trong vài giây sau đó uống một cách vui vẻ rồi đi lên lầu.
Thông qua trạng thái thời gian thực của anh ta, Trà Lê biết hôm nay anh ta không ra ngoài, kế hoạch ở nhà chơi game cả ngày.
“Tổ chức” gián điệp này cũng rất tuân thủ pháp luật, thứ bảy vẫn có thể ở nhà nghỉ ngơi bình thường và chơi game, liệu mức lương mà “tổ chức” trả có cao hơn lương trợ lý đặc biệt của tổng thư ký không? Anh ta là gián điệp bán thời gian hay trợ lý đặc biệt bán thời gian?
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, dù sao hôm nay trợ lý đặc biệt cũng không ra ngoài, Trà Lê canh mãi ở đây cũng không có tác dụng gì, anh quyết định ngày mai lại đến nữa.
Anh trở về sở cảnh sát phân khu, đến văn phòng kiểm tra ngăn kéo của mình, lại kiểm tra bàn làm việc và chỗ ngồi làm việc ở bên cạnh, nhưng không phát hiện được gì cả.
Sau đó anh lại đi quán cà phê gần đồn cảnh sát nơi anh thường lui tới, đọc kỹ bảng gọi món để chắc chắn không có thông tin gì bất thường trên đó rồi đi đến chỗ anh từng ngồi, cẩn thận xem xét bàn ghế một lượt, ngay cả gầm bàn và gầm ghế cũng xem kỹ, cuối cùng đành phải thất vọng mà rời đi.
Anh lại đi đến từng nhà hàng họ cùng nhau đến, quan sát mỗi một tấm biển “đề cử hôm nay” trên cửa, còn đi đến hiệu sách, chung cư đương sự ở mà họ từng đến điều tra vụ án, quán ven đường nơi họ mua kem, phô mai que.
Anh đang mong chờ mỗi một nơi mà Úc Bách từng đến sẽ gửi lời nhắn cho anh.
Anh tìm kiếm tất cả những nơi anh và Úc Bách đã từng đến nhưng không tìm thấy gì.
Có thể nói ngoại trừ “Lạc lối ở Nại Lạc” không thể đi vào, anh đã đến gần như tất cả những nơi để lại kỷ niệm giữa họ.
Từ “Lạc lối ở Nại Lạc” anh lại liên tưởng đến, anh và Úc Bách không phải nhân vật chính của truyện tranh này, nhân vật chính của truyện tranh này là ai? Úc Bách từng nói hắn cũng không rõ lắm, truyện tranh này Chiêm Tinh còn không chưa xuất bản đúng không, hoặc là sẽ giống như nhóm nhân vật chính ở thành phố Nại Lạc, nơi mà các nhân vật chính cũng là những nhân vật mà họ chưa từng tiếp xúc trực tiếp?
Đồng thời, trải nghiệm một lần đi Nại Lạc cũng nhắc nhở Trà Lê rằng người xem ở bên ngoài có thể nhìn thấy thế giới truyện tranh rất hạn chế, giống như lúc trước sau khi họ rời khỏi “Lạc lối ở Nại Lạc”, sau đó có mở truyện tranh nguyên tác ra xem mới phát hiện Lam Quân và Hồng chẳng qua đều là hai nhân vật phụ không quan trọng, phải liên tục xem hơn mười mấy chương mới có thể tìm được mấy khung hình quý giá, thể hiện cốt truyện rất ít về họ.
Vậy thì sau khi Úc Bách rời khỏi thành phố Noah, hắn có còn đến xem Trà Lê hay không? Sau khi Úc Bách đi ra ngoài rồi, lại thông quan biện pháp gì mà khiến cho thự trưởng khỏe mạnh trở lại? Còn anh ấy thì sao? Có khỏe mạnh không? Ngạt thở bên trong truyện tranh liệu có khiến cho anh ấy bị tổn thương ở thế giới thực hay không?
Có quá nhiều lo lắng và quá nhiều điều chưa biết.
Trà Lê buồn bã và khó chịu vô cùng, lúc đó bởi vì anh quá tức giận mà từ chối tìm hiểu thêm về Chiêm Tinh và truyện tranh, anh biết quá ít về những thứ bên ngoài thành phố Noah như một thành phố truyện tranh, để bây giờ anh thậm chí không biết tìm ở đâu nhân vật chính và cảnh chính, hoàn toàn không biết.
Đêm khuya, Trà Lê không thu hoạch được gì, về tới nhà.
Còn mèo vàng nghe thấy tiếng Trà Lê trở về chạy ra đón anh, cọ chân làm nũng với anh. Trà Lê trở nhìn thấy nó càng buồn hơn, chơi với nó một lúc mới lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Không bao lâu, anh sấy khô tóc, nghe tiếng mèo kêu meo meo, anh ra khỏi phòng tắm và nhìn thấy con mèo đang cào cấu cửa kính sân thượng đòi ra ngoài chơi.
Từ lúc nó đến đây ở, Trà Lê sợ nó chạy ra sân thượng rồi lại từ tầng hai nhảy xuống, ngộ nhỡ chạy đi mất cho nên bình thường sân thượng vẫn luôn bị khóa.
Giờ mình đang ở nhà, thấy nó muốn ra ngoài, Trà Lê liền đẩy cửa ra, chuẩn bị cho nó ra ngoài chơi một lúc.
Còn mèo vàng dựng cái đuôi lên kêu meo meo sung sướng nhảy ra lên lan can, Trà Lê vội nói:
– Mau xuống đi.
Nó bước đi từng bước catwalk nửa vòng trên lan can, đi đến chỗ chiếc ô che nắng khép kín bên cạnh rồi nhanh nhẹn nhảy lên đỉnh chiếc ô.
– …. – Bởi vì bình thường nó rất ngoan, Trà Lê cũng không nghĩ tới nó sẽ như thế, cũng vội bước ra ngửa đầu lên gọi nó, – Xuống đi, mau xuống dưới đi.
Con mèo ngồi xổm trên đỉnh ô, ngẩng lên nhìn bầu trời.
Trà Lê bỗng nhiên sửng sốt.
Những ngôi sao trên bầu trời giống như một biển sao rực rỡ, mà bên trong biển sao này thấp thoáng một bông hồng, nó trải dài trên bầu trời và ẩn giấu trong vô số ngôi sao chói lọi ở một góc độ tinh tế.
Trên thực tế, tất cả hoa hồng trên thế giới đều trông giống nhau, nhưng Trà Lê biết rằng bông hồng này chính là bông hồng Úc Bách khi tỏ tình với anh đã dùng ảo thuật làm nó biến mất rồi biến trở về lại kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]