Hai người mới chỉ nói hai câu thì đột nhiên biến cố xảy ra, người đàn ông mặc đồ đen kia đột nhiên đi tới bên cạnh thiếu niên đang đọc sách.
Trà Lê và Úc Bách đồng thời giật mình, bởi vì giá sách cản trở nên họ không thể nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen làm thế nào với tốc độ nhanh như vậy mà đi tới, bất kể là di hình hoán ảnh hay là Lăng Ba Vi Bộ, này cũng quá nhanh đi!
Điều họ không ngờ tới chính là người đàn ông mặc đồ đen đã lấy ra thiết bị chiếu sáng ngay tại nơi này.
Thân là cảnh sát, thân thể Trà Lê kích hoạt bản năng có điều kiện bảo vệ người dân, lập tức di chuyển vòng quanh giá sách lao về phía trước ngăn cản người đàn ông mặc đồ đen.
Nhưng đã quá muộn.
Trong góc nhìn của Trà Lê và Úc Bách, mọi thứ dường như đang quay chậm, người đàn ông mặc đồ đen đặt ngón tay cái lên công tắc và ấn nó từ từ trong khi mình thì nhắm mắt lại.
Một quả cầu ánh sáng im lặng và chói lóa phát nổ ở góc hiệu sách.
Cùng lúc đó, Trà Lê giơ tay lên bảo vệ mắt để đảm bảo mắt không bị lóe sáng, tránh ảnh hưởng đến các hành động tiếp theo.
Ánh sáng hai giây sau thì tắt.
Người đàn ông mặc đồ đen rất nhanh lẹ, cất đi công cụ rồi quay người rời đi.
Đi được vài bước, bên cạnh giá sách vang lên âm thanh, người áo đen đột nhiên quay đầu cảnh giác nhìn về phía giá sách, trong khoảng trống giữa các hàng sách, gã phát hiện hình như có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình… Khi người đàn ông mặc đồ đen nhìn kỹ hơn, hình như không có ai ở đó, gã khó hiểu ngờ vực tiếp tục bước đi hai bước. Khi đi đến cuối kệ sách, Trà Lê đột nhiên từ một bên giá sách xoay ra mặt đối mặt với chặn người đàn ông mặc đồ đen, không nói năng gì, Trà Lê đánh đòn phủ đầu, tung ra một cú móc phải hung hãn.
Úc Bách lúc này cũng đi tới, vừa lúc nhìn thấy nắm quyền của Trà Lê đánh vào cằm người mặc đồ đen, phát ra một âm thanh trầm đục, kèm theo đó là hiệu ứng âm thanh “rầm” một cái, người mặc đồ đen bị đánh rơi thẳng về phía sau tầm hai ba mét.
Đây là lần thứ hai Úc Bách nhìn thấy Trà Lê đánh nhau, lần này càng làm cho hắn ý thức được: Ở trong thế giới truyện tranh này, giá trị vũ lực của cảnh sát Trà Lê rất có cấp bậc nghiền áp.
Người mặc đồ đen bị hất ra rất xa, sau khi rơi xuống đất, gã bị quán tính lại trượt thêm nửa mét nữa, rơi thẳng vào chân thiếu niên vẫn đang đọc truyện cổ tích.
Thiếu niên còn mang tai nghe, căn bản không phát hiện đã xảy ra chuyện gì.
Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện dưới chân mình, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy Trà Lê cả người toát ra sát khí đứng ở dó, trong lúc nhất thời cậu cũng không nhận ra Trà Lê là cảnh sát mà mình từng gặp rồi, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, vô cùng sợ hãi mà nghiêng người lưng dán vào kệ sách, từng chút một dịch sang bên kia.
Trà Lê nhíu mày, đánh mắt ra hiệu cho Úc Bách đi xem xét tình huống của cậu.
Thiếu niên di chuyển đến vị trí mà Trà Lê không thể nhìn thấy, cậu định bỏ chạy nhưng Úc Bách đã chặn đường của cậu.
– Còn nhớ anh không? – Úc Bách cười, – Bọn anh có gặp em ở cổng trường đó.
Thiếu niên sửng sốt, chợt nhớ ra nụ cười này mình đã gặp rồi.
Trong khu vực dành cho trẻ vị thành niên của hiệu sách, chỉ có một mình đương sự đang đọc sách một mình và không có khách hàng nào khác bước vào.
Trà Lê và Úc Bách sợ làm ảnh hưởng đến cậu nên vẫn luôn đứng cách khá xa, bị kệ sách che chắn. Đây có lẽ là lý do tại sao người đàn ông mặc đồ đen dám quét ánh sáng vào cậu ngay trong hiệu sách.
Nhân viên hiệu sách chạy tới, đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra, Trà Lê đã đưa giấy chứng nhận ra, cất giọng uy hiếp:
– Cảnh sát phá án, người không liên quan mau giải tán đi.
Nhân viên bán hàng nghe vậy liền lui đi ra, còn đóng lại khu chuyên dành cho trẻ vị thành niên, bên ngoài treo thẻ “tạm dừng mở cửa”. Kiếm Hiệp Hay
Kết hợp những kinh nghiệm trước đây, Úc Bách bổ sung thêm một số điều trong ghi chú của mình: Dân phong của thành phố Noah rất đơn giản, hầu hết người dân đều sẽ phối hợp với công việc của cảnh sát một cách vô điều kiện.
Người đàn ông mặc đồ đen này không phải là người có hình thể như hai cái cửa, anh ta là một thanh niên bình thường ở độ tuổi hai mươi, rõ ràng là không giỏi chiến đấu, không giống như đồng nghiệp mạnh mẽ đã chiến đấu với Trà Lê ở ga tàu điện ngầm, người đàn ông đó thực sự có nắm đấm to như bao cát và rất hung hãn.
Tên này chỉ là một kẻ bình thường, chỉ biết một chút Lăng Ba Vi Bộ, sức tấn công và sức phòng thủ không tốt, nhưng khả năng trốn chạy thì chắc chắn rất nhanh, Trà Lê dự phòng điểm này mà ra đòn rất nhanh, đánh cho gã đầu óc choáng váng, lúc này gã mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ tình huống chung quanh mình, chống đất muốn đứng lên.
Úc Bách xác nhận xong tình huống thiếu niên thì đi tới, Trà Lê quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu niên đã chạy ra khỏi cửa rồi rời đi.
– Cậu nhóc không sao. – Úc Bách mô tả ngắn gọn và toàn diện những thay đổi ở cậu bé: – Chỉ quên chuyện yêu sớm thôi.
Trà Lê: – …
Trà Lê tiến tới gần người đàn ông mặc đồ đen vài bước, cúi xuống nắm lấy cổ áo của anh ta, kéo thân trên của anh ta lên, tức giận nói:
– Anh coi thành phố Noah là nơi nào mà Vị Bảo Biện các anh dám làm xằng làm bậy?
Người áo đen cũng rất tức giận muốn nói chuyện, nhưng quai hàm bị đánh quá đau, gã vặn vẹo nhìn Trà Lê và cả Úc Bách đứng phía sau anh, nhịn đau nói
– Nếu hai anh biết là Vị Bảo Biện làm sao còn dám cản trở?
– Còn chơi trò uy phong đúng không? – Trà Lê một tay túm lấy cổ áo của người mặc đồ đen, tay kia cho gã xem thẻ cảnh sát của mình, cười lạnh nói, – Nhìn cho rõ, lần này bị cảnh sát bắt tận tay nhé, chúng tôi sẽ không để các anh tiếp tục làm hại trẻ nhỏ của thành phố Noah đâu.
Trên đầu người mặc đồ đen xuất hiện một dấu chấm hỏi, nói:
– Làm hại gì? Ai làm hại trẻ nhỏ? Tôi đang thực hiện nhiệm vụ hàng ngày là bảo vệ sự phát triển khỏe mạnh của trẻ vị thành niên đấy.
Trà Lê đang muốn mắng gã thêm mấy câu nữa thì đầu óc gã đột nhiên loé lên, như là nhớ ra gì dó, kêu lên:
– A a a, có phải anh chính là vị cảnh sát đã phá hỏng việc của đồng nghiệp chúng tôi ở trạm xe điện ngầm ngày hôm qua không?
– Các anh có bao nhiêu hoạt động? – Trà Lê hỏi, – Và có bao nhiêu nhân viên làm việc?
Người mặc đồ đen suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đáp:
– Nhân viên rất nhiều.
– Chỗ chúng tôi biên chế công chức là 50 người, còn có hợp đồng lao động tạm thời và một số được thuê ngoài.
– À còn có cả lao công, tạp vụ nữa.
– Tổng cộng chắc cũng hơn trăm người.
- … – Trà Lê vô cùng ngạc nhiên với nội dung mà mình nghe được, nói, – Sao các anh dám phái cả nhân viên thuê ngoài đi chấp hành nhiệm vụ bí mật được? Các anh thuê nhiều hợp đồng lao động tạm thời như vậy để làm gì? Có phải để họ gánh trách nhiệm thay mình không? Còn lao công tạp vụ thì làm cái gì?
Người mặc đồ đen sửa lại lời anh:
– Đương nhiên chỉ có nhân viên trong biên chế mới được làm nhiệm vụ hằng ngày rồi. Những gì anh hỏi hơi phức tạp, tôi vừa mới thi đỗ vào biên chế vào làm việc chưa lâu, rất nhiều việc còn chưa nắm rõ. Thế nhưng hợp đồng lao động tạm thời trong đơn vị chúng tôi chắc chắn không phải để gánh trách nhiệm thay, không có kém cỏi như bên cảnh sát các anh, chúng tôi không có vụ việc gì cần phải chịu trách nhiệm cả.
Trà Lê không phục phản bác lại:
– Tại sao sở cảnh sát chúng tôi lại kém được? Chỉ có mỗi tôi là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về một việc không thể giải thích được thôi…À không phải, tỷ lệ phạm tội thấp như vậy, có vụ việc gì phải gánh trách nhiệm đâu.
– Này thế anh không biết gì à? Ai cũng nói phí xăng của đội tuần tra của các anh quanh năm đều vượt tiêu chuẩn, anh không biết hay sao? – Người mặc đồ đen hớn hở nói, – Thự trưởng các anh tháng trước nhận phỏng vấn của đài truyền hình, nói rằng cảnh sát đều là nhân viên tạm thời thiếu hiểu biết và bị trạm xăng lừa, nói trạm xăng lừa tiền cảnh sát các anh, cấp xăng cho xe tuần tra các anh toàn thêm loại 98. Thự trưởng các anh còn nói với phóng viên, ông ta sẽ tới PetroChina để bảo vệ quyền lợi của mình.
Trà Lê giật mình:
– Hả? Có vụ việc này cơ à? Sao tôi lại chưa từng nghe thế nhỉ? Thế sau đó thế nào?
Người mặc đồ đen nói:
– Không giải quyết được gì cả, PetroChina quá nhiều thành phần trâu bò, thậm chí kể cả toà thị chính đến PetroChina để đòi hỏi quyền lợi cũng rất khó thành công ấy chứ.
Trà Lê thắc mắc:
– Thế bị lừa bao nhiêu tiền? Số tiền này cuối cùng ai trả?
– … – Trên đầu Úc Bách toàn là vạch kẻ đen.
Hắn đi đến bên hai người ngồi xổm xuống làm động tác ngăn cả hai lại, nét mặt không biểu cảm nói:
– Xin lỗi cho phép tôi cắt ngang một chút. Hình như chúng ta đang tra án mà nhỉ.
Trà Lê:
– Ờ…đúng rồi đúng rồi.
Không biết anh đã bất giác buông cổ áo của người áo đen ra từ lúc nào rồi, cả hai ngồi dưới đất trò chuyện với nhau rất thân thiết.
– Này, có phải anh đã lén lút quét ánh sáng vào tôi không! – Trà Lê quá xấu hổ lập tức túm cổ áo người mặc đồ đen, nói, – Suýt nữa thì tôi bị anh lừa rồi!
Anh lại quay sang tố cáo với Úc Bách:
– Chắc chắn là anh ta quét ánh sáng vào tôi rồi, thảo nào tôi cứ thấy choáng váng, quên mất mình đang đi trá án chứ lị.
Người ta tất nhiên không quét ánh sáng vào anh rồi! Úc Bách ôm trán, không nhìn anh. Hắn không khỏi nghĩ đến một số trường hợp lừa đảo mà nghe nói đến ở thế giới thực, có một số nạn nhân cũng như vậy, sau khi tỉnh táo lại họ khẳng định mình bị bọn lừa đảo đánh thuốc mê khiến đầu óc họ choáng váng mê man. Nếu không phải Úc Bách tận mắt chứng kiến toàn bộ, người áo đen kia thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.
Người mặc đồ đen cũng nhớ tới tình huống hiện tại, ôm đầu giải thích:
– Không có đâu anh cảnh sát. Công cụ khí sửa sai chỉ có tác dụng với người dưới mười tám tuổi thôi, anh có bị quét thật thì cũng không ảnh hưởng hay thay đổi gì.
Nhưng cảnh sát Trà Lê qua giai đoạn ứng kích ban đầu đã kịp phản ứng lại, mặt đỏ tía tai, chủ động nhận sai:
– Tôi nhớ ra rồi, anh không quét tôi, là do tôi lúc làm việc không tập trung.
– … – Úc Bách không muốn nghe Trà Lê cùng người này nói chuyện nữa, liền quyết định phụ trách đại cục và chỉ đạo phương hướng, nói, – Cho nên thứ phát ánh sáng kia có tên là công cụ sửa sai à? Vậy là anh đã thừa nhận Vị Bảo Biện vẫn luôn sử dụng thủ đoạn không hợp pháp can thiệp mạnh mẽ vào sự trưởng thành của trẻ vị thành niên, có đúng không?
Dòng suy nghĩ của Trà Lê cuối cùng cũng quay trở lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Người đàn ông mặc đồ đen ngậm miệng lại, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thấy chết không sờn, biểu cảm này không khác gì vị đồng nghiệp ngày hôm qua của gã. Rất có thể nhân viên của Vị Bảo Biện đã được trải qua huấn luyện nào đó để không cho phép tiết lộ nhiệm vụ ra ngoài.
Trà Lê bày ra vẻ mặt hung hãn:
– Anh đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi phải nghiêm hình bức cung anh, nhất định sẽ cạy được miệng anh.
Người mặc đồ đen buông khớp hàm nghiến chặt ra, còn há to miệng nói:
– Không cần anh phải cạy, tự tôi mở đây này.
Trà Lê thiếu chút nữa thì hộc máu, xắn tay áo lên như muốn đánh.
Úc Bách đương nhiên không ngăn cản, hắn nhìn chung quanh xem có vật gì có thể sử dụng dự định làm trợ thủ cho anh.
– Tôi có lời muốn nói. – Người mặc đồ đen nói, – Những vấn đề anh hỏi tôi không thể trả lời, nhưng có thể cho phép tôi gọi điện thoại cho người thân được không?
Úc Bách nói:
– Làm sao? Anh muốn gọi cho ai?
Người mặc đồ đen nói:
– Hai vị cảnh sát, vừa rồi tôi nói được một nửa thì bị các anh cắt ngang, trưởng phòng chúng tôi sáng sớm nay có dặn, ngày hôm qua có hai vị cảnh sát phá huỷ hành động của đồng nghiệp chúng tôi, bảo chúng tôi phải chú ý, nếu gặp hai vị cảnh sát đó thì cần phải thông báo cho sếp biết ngay.
Trà Lê rất tức giận, nói:
– Có phải trưởng phòng các anh định ra tay với tôi phải không?
Thế thì tám mươi phần trăm cộng sự đã bị họ bắt đi rồi!
– Tôi không biết. – Người mặc đồ đen nói, – Sáng nay họp tôi lại ngủ gật mất, nửa câu sau không nghe rõ, để tôi gọi điện thoại hỏi lại một chút.
Trà Lê sửng cồ lên:
– Cuộc họp quan trọng thế mà anh lại dám ngủ gật hả? Tôi chỉ dám ngủ gật vào cuộc họp định kỳ vào cuối tuần thôi.
– Đừng nói chuyện linh tinh nữa! – Úc Bách không thể nhịn được nữa.
Nói với Trà Lê:
– Anh buông anh ta ra trước đi đã.
Lại nói với người mặc đồ đen:
– Anh, gọi cho trưởng phòng của anh, nói chúng tôi muốn gặp anh ta.
Trà Lê buông người mặc đồ đen ra, đứng lùi sang một bên, người mặc đồ đen lấy di động gọi điện thoại.
Trà Lê bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nói:
– Tôi mới là cảnh sát! Dựa vào cái gì mà anh bảo anh ta đi gọi điện thoại.
Úc Bách nói:
– Bởi vì tôi quan sát, cho rằng cảnh sát anh sẽ cho phép anh ta gọi điện thoại. Tôi chỉ lên tiếng thay anh mà thôi.
– Ờ nói vậy cũng đúng. – Trà Lê cảm thấy có một đồng bọn biết nịnh nọt và có nhãn lực đúng là rất tốt, hài lòng nói, – Bắt anh ta cũng vô dụng, thiết lập của những nhân viên này là không được tiết lộ bí mật, có hỏi cũng sẽ không hỏi được gì mà chỉ nói đông nói tây thôi, lãng phí thời gian mà thôi.
Cảnh sát Trà Lê nắm chặt tay nói:
– Không bằng chúng ta đi thẳng đến Hoàng Long gặp mặt sếp của họ.
Úc Bách nói:
– Tôi cũng nghĩ như vậy.
Người mặc đồ đen nói chuyện điện thoại xong, nói:
– Trưởng phòng chúng tôi bận chút việc phải đi xử lý, buổi sáng nay không rảnh, hẹn các anh hai giờ chiều gặp ở Vị Bảo Biện.
Úc Bách nghi hoặc nhìn gã, không biết gã có phải đang nói dối hay không. Cảnh sát Trà Lê có siêu năng lực cũng có nghi ngờ, lặng lẽ xem giao diện thông tin của gã, xác nhận gã không nói dối.
– Vậy anh đi đi. – Trà Lê nói.
Người mặc đồ đen đứng dậy, xoa cằm, rời đi nơi này.
Trà Lê cùng Úc Bách cũng rời khỏi hiệu sách, trước khi rời đi, Trà Lê dặn dò nhân viên cửa hàng phải giữ bí mật, nếu không anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhân viên cửa hàng tuy tố chất không cao nhưng vẫn là một người dân tuân thủ pháp luật.
– Buổi chiều nay đi đến đó liệu có an toàn không? – Úc Bách lo lắng hỏi, – Chúng ta có thể rủ thêm người đi cùng được không?
Trà Lê lại không có người nào nữa để rủ đi cùng, hơn nữa bản thân rất tự tin với năng lực của mình, nói:
– Không cần, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền…Cậu nhóc kia chắc đã quên chuyện yêu sớm rồi nhỉ? Cậu ta nói như thế nào?
Úc Bách nói:
– Tôi hỏi cậu nhóc chuyện gì đã xảy ra với người bạn cùng lớp kia.
Úc Bách hỏi:
– Em với bạn học kia về sau như thế nào? Làm hoà rồi à?
Thiếu niên đáp:
– Không ạ. Vốn bọn em cũng không thân gì nhau, cậu ấy ở lớp bên cạnh, chỉ nói chuyện đôi lần thôi.
Úc Bách lại hỏi:
– Bạn ấy nói thích em nhất mà nhỉ? Anh nhớ ngày hôm đó em đã hỏi bạn ấy như thế.
Thiếu niên lại đáp:
– Có thế ạ? Chắc là em thuận miệng nói thế thôi. Anh ơi anh có việc gì nữa không? Em phải về nhà, nơi này nguy hiểm quá, ở kia có hai người đang đánh nhau.
Trà Lê hít một hơi khí lạnh, nói:
– Bị sửa biến đổi hoàn toàn thế cơ à?
– Thật là công nghệ đen, – Úc Bách cũng không biết nên hình dung như thế nào, nói, – Rất thần kỳ.
Trà Lê nói:
– Việc này… hẳn là không thể thay đổi được phải không?
Úc Bách rơi vào yên lặng, cuối cùng nói:
– Ở một góc độ nào đó, nỗi buồn thất tình của cậu nhóc đã được chữa khỏi, đây không hẳn là một điều xấu.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Úc Bách đề nghị chọn thiếu niên này làm “mồi câu cá”, “tình yêu” đã mất của cậu không thể khôi phục được, dù sao một bên khác đã hoàn toàn bị sửa đổi, lãng quên tình cảm của họ, chỉ có một mình cậu đơn phương còn nhớ, vì thế mà một mình buồn bã đau khổ. Hơn nữa thiếu niên này không có nỗi đau nào khác, điều kiện gia đình thuận lợi, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái tốt, mối quan hệ giữa các cá nhân và thành tích học tập đều rất tốt.
Chỉ bị tu sửa ký ức yêu sớm, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Trà Lê vẫn không yên tâm, hiệu sách nằm đối diện với khu phố nơi thiếu niên ở.
– Lát chúng ta qua nhà xem cậu nhóc thế nào. – Úc Bách đề nghị.
Bên cạnh vang lên tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ, Úc Bách nhìn qua cũng cười rộ lên, hỏi Trà Lê:
– Anh muốn ăn kem không?
Trà Lê nhìn theo hướng của hắn, cũng nhìn thấy một chiếc xe bán kem di động dừng ở cách đó không xa, xung quanh là vài cô gái trông giống như học sinh trung học đang xếp hàng mua kem.
– Muốn. – Cảnh sát Trà Lê rất thẳng thắn, nhưng lại không muốn xếp hàng với các cô bé nên lại nói, – Hay là thôi đi.
Úc Bách đi xếp hàng mua kem.
Trà Lê đứng ở bên cạnh chờ.
Mấy thiếu nữ đang trò chuyện với nhau, kể về bộ phim hoạt hình mà mình xem hai ngày trước có nhân vật mặc váy công chúa rất đẹp.
Một thiếu nữ trong đó hỏi một bạn khác:
– Sao trước kia cậu tích cóp tiền tiêu vặt để mua chiếc váy tutu mà, hay hình như là váy Lolita gì đó, nhưng đến giờ vẫn không thấy cậu mặc?
Người bạn kia rất bình tĩnh nói:
– Tớ tự nhiên thấy vô nghĩa quá, nên bảo mẹ thanh lý chiếc váy đó cho tớ rồi. Giờ tớ cảm thấy mặc đồng phục trường cũng rất đẹp.
Lại một cô bạn khác nói:
– Nghỉ đông tớ muốn đi học trượt băng, các cậu có đi không?
Mấy người bạn khác đều nói:
– Không đi đâu.
– Trượt băng nguy hiểm lắm.
– Cậu cũng không muốn trở thành vận động viên trượt băng, học làm gì cho lãng phí thời gian.
Cô bạn muốn đi học trượt băng:
– Thế thôi vậy.
Trà Lê đứng ở dưới ánh mặt trời tươi đẹp nhưng lại không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Úc Bách cũng quay đầu lại nhìn anh, chân mày cau lại.
Suy nghĩ ở trong lòng hai người đều giống nhau, cả hai đều không thể chắc chắn được những thiếu niên này…đã bị quét rồi hay là chưa bị?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]