Lý phu nhân đứng bên cạnh phu quân của mình, ánh mắt của bà đong đầy sự lo lắng, cảm xúc như dồn nén hết vào hơi thở. Bà đưa khăn tay lên, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, đôi mắt của bà chưa từng rời khỏi cỗ xe ngựa phía xa. Lý tướng quân đau lòng, ông ôm lấy bà vào lòng mình, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng như vậy, bọn trẻ đều đã lớn cả rồi, nhất định chúng sẽ tự bảo vệ bản thân chu toàn. Nàng quên rồi sao, chúng là nữ nhi của nàng đấy, là nữ nhi của vị quân sư trẻ tuổi năm đó tung hoành trên xa trường, giành lấy giang sơn cho Tề quốc. Chúng rất giống nàng, vì thế nàng đừng như thế này.”
Tuệ Mẫn ngẩng đầu lên nhìn ông, bà nhận ra sự kiên định và chắc chắn trong đôi mắt của trượng phu mình thì mới gật đầu một cái. Tướng công của bà nói đúng, hai tiểu nha đầu ngày nào đều đã lớn cả rồi, suy nghĩ của chúng bà không quản được. Chỉ có thể mong rằng, mọi chuyện bình an tốt đẹp nhất sẽ đến với hai đứa trẻ ấy mà thôi. Bà khẽ thở dài, đáp lại lời ông nói: “Chàng nói đúng, Thiên Hinh và Ngọc Loan là ai kia chứ. Chúng là nữ nhi của thiếp, đương nhiên chúng sẽ giống thiếp, mạnh mẽ và ngoan cường.”
Ngọc Loan ngồi trong xe ngựa, hình như nàng cũng cảm giác được tâm trạng của mẫu thân mình. Rèm cửa được vén lên để lộ một góc nhỏ, nàng không dám nhìn thẳng mà chỉ lén lút khẽ lướt mắt qua. Ngay sau đó tấm rèm lại được hạ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-van-vuong/64759/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.