Chương trước
Chương sau
Lời nói ngọt ngào tựa như rót mật vào tai của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh sững người một hồi lâu. Suýt nữa thì cô đã tưởng đây là sự thật, cho tới khi cô nhìn thấy mẹ mình đang lấp ló ngoài cửa thì mới biết Lục Bách Dịch chỉ đang diễn kịch mà thôi.

"Anh tới đây làm gì?"

Diệp Châu Anh thờ ơ đáp lại, ngay cả nhìn mặt cũng không thèm nhìn vào anh.

Lục Bách Dịch đi tới gần hơn, miệng khẽ mỉm cười:

"Anh tới đón em về nhà, bà và ba mẹ rất nhớ em đấy, vợ à..."

Nghe chữ "vợ" phát ra từ miệng của Lục Bách Dịch thật khiến Diệp Châu Anh buồn nôn. Lục Bách Dịch diễn đạt thật đó! Đạt tới mức khiến cô không thể phân biệt được đâu là thật đâu là diễn.

Mặc dù đã dùng những lời lẽ ngọt ngào để dỗ dành nhưng Diệp Châu Anh cũng không chịu đứng lên, Lục Bách Dịch bức xúc rõ ra mặt nhưng vì mẹ vợ đang đứng ngoài cửa nên vẫn phải kìm nén. Anh cẩn thận cúi người xuống, đưa tay bóp lấy má của Châu Anh, anh thì thầm:

"Diệp Châu Anh, cô ngang bướng như vậy đủ rồi đấy. Có mau theo tôi về nhà không thì bảo?"

Diệp Châu Anh cũng không chịu thua, cô trợn mắt lườm anh, thì thào đáp:

"Đúng là anh không bao giờ diễn nổi vai người chồng tốt quá một phút."

"Cô có muốn biết người chồng không tốt này của cô sẽ làm những gì tiếp theo không? Nếu không muốn mẹ cô phải đau đầu thì mau nghe lời tôi, đứng dậy và đi về nhà."

Diệp Châu Anh cắn môi quay mặt đi, cô im lặng không thèm nói lại Lục Bách Dịch. Thấy vậy Lục Bách Dịch liền nhếch miệng cười, anh rời tay khỏi má của cô, nhẹ nhàng nói:

"Được, đây là lựa chọn của cô đúng không?"

Lát sau, Lục Bách Dịch liền quay người lại. Anh nhìn mẹ vợ đang đứng ngoài cửa rồi vui vẻ nói to:

"Mẹ à, đêm nay con và vợ con ngủ lại đây được chứ?"

Diệp Châu Anh giật mình nhìn anh, cô tròn mắt ngạc nhiên vì không ngờ Lục Bách Dịch lại làm như vậy.

Mẹ vợ sau khi nghe thấy liền cười cười mà gật đầu:

"Được chứ, được chứ! Đêm nay hai đứa ngủ ở đây một đêm rồi về cũng được. Hai đứa cứ làm hòa đi, mẹ đi sai người giúp việc chuẩn bị bữa tối."

Nói rồi, Diệp phu nhân liền xoay người rời đi nhường lại không gian riêng cho vợ chồng Châu Anh. Lục Bách Dịch ra ngoài đóng cửa, sau khi cánh cửa đóng lại ánh mắt của anh cũng thay đổi.

"Lục Bách Dịch, anh luôn không thích gia đình em vậy mà hôm nay lại chịu ở lại đây sao?" Diệp Châu Anh liếc mắt nhìn anh.

Lục Bách Dịch thản nhiên ngồi xuống ghế sofa trong phòng ngủ của Châu Anh, anh đánh mắt ngắm nhìn phòng của cô một lượt, đúng là phòng của phụ nữ có khác nhìn rất yểu điệu.

"Vì cô không chịu về nên tôi mới ở lại. Nếu bây giờ tôi bỏ mặc cô, ba mẹ cô sẽ nghĩ gì về tôi? Không phải cô muốn đóng giả một vở kịch vợ chồng yêu thương nhau với tôi trong hai tháng à?"

Bình thường khi thực hiện điều kiện trong hợp đồng, Diệp Châu Anh luôn là người ép buộc nhưng hiện tại vị trí đó đã thay đổi. Lục Bách Dịch đang dần đắm chìm vào những điều kiện đó, nhiều lúc những hành động khó chấp nhận mà anh làm đều được lấy cớ từ điều kiện trong hợp đồng mà thành.

Hai vợ chồng họ ngồi im lặng trong phòng ngủ một hồi không hề nói chuyện, Diệp Châu Anh không chịu nổi sự ngột ngạt ấy đành đứng dậy ra ngoài. Nếu muốn ra đến cửa thì bắt buộc Châu Anh phải đi qua mặt của Lục Bách Dịch, cô vì né tránh anh mà bước đi rất vội vàng, vội tới mức không để ý mà trượt chân suýt ngã.

"A..."

Thấy Châu Anh trượt chân, theo phản xạ tự nhiên Lục Bách Dịch liền đưa tay ra kéo cô lại. Do lực kéo quá mạnh vì thế Diệp Châu Anh thay vì ngã đập mặt xuống đất thì cô lại ngã vào lòng của Lục Bách Dịch. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, tay Châu Anh để lên vai Bách Dịch, còn tay anh thì giữ lấy eo cô, cảnh tượng vô cùng lãng mạn. Trong phút chốc, trái tim của hai người đều đã bị đối phương làm rung động nhưng chỉ tiếc đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.



"Xin... Xin lỗi."

Diệp Châu Anh mấp máy môi nói xin lỗi sau đó định đứng lên nhưng không đứng được vì tay của Bách Dịch cứ giữ khư khư lấy eo cô.

"Lục Bách Dịch, anh..."

Ánh mắt của Lục Bách Dịch càng nhìn gần càng cảm thấy đáng sợ. Diệp Châu Anh nuốt nước bọt, cô giãy giụa vì muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng ngay lập tức đã bị anh đẩy sát vào lồng ngực thật mạnh.

"Ư..."

Giờ thì cả hai sát gần nhau tới mức nghe được hơi thở gấp gáp của đối phương. Châu Anh hoảng hồn trước hành động của anh, dù sao cô cũng đang ngồi lên đùi anh nên có chút bất tiện.

"Nếu cô còn giãy giụa nữa thì tôi ăn cô ngay tại đây đấy."

Lục Bách Dịch thì thầm nói nhỏ vào vành tai Châu Anh như một lời cảnh cáo. Nhưng điều đó thật vô lý, nếu cô không giãy giụa chẳng lẽ cứ ngồi đây rồi mặc anh nổi hứng sao?

"Lục Bách Dịch, buông ra đi."

"Buông hay không, không đến lượt cô quyết định." Bách Dịch khó chịu nhíu mày, ngón tay ghì chặt vào eo của cô.

"Sao lúc nào anh cũng động dục được thế? Con người anh, nếu không làm tình thì sẽ không chịu được sao?"

Bị đụng chạm tới danh dự Lục Bách Dịch liền nổi giận, anh lập tức ôm lấy gáy của Châu Anh, không nói gì mà ngấu nghiến cưỡng hôn cô.

"A... Ưm..."

Diệp Châu Anh hốt hoảng đẩy Lục Bách Dịch ra, cô cấu chặt lên vai anh nhưng không tài nào thoát khỏi nụ hôn sâu ấy.

"Cô có thấy người đàn ông nào sống trên đời mà không làm tình không? Trừ phi họ có vấn đề về sinh lý chứ nếu không bản năng của đàn ông chính là làm chuyện đó, cô hiểu không?"

Vừa dứt lời Lục Bách Dịch lại tiếp tục đón lấy môi của Châu Anh, hôn cô một cách dồn dập. Không những thế, bàn tay hư hỏng kia còn luồn vào cả trong váy, mò mẫm sờ soạng cặp đùi trắng nõn lại mịn màng của cô. Lục Bách Dịch vừa hôn vừa di chuyển tay từ đùi cô lên trên ngực, tay anh dừng lại ở ngay chỗ đó rồi vô tư nắn bóp.

"Humm..."

Diệp Châu Anh khó chịu khẽ ngâm một tiếng trong cổ họng, cô bị hôn đến mức nghẹt thở, bị sờ đến khó chịu.

Cạch!

"Hai đứa à, bữa tối đã chuẩn bị... xong rồi."

Đúng lúc đó cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Diệp phu nhân ngó đầu vào trong kèm giọng nói vô cùng vui vẻ. Bà ấy nhìn thấy Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh đang hôn nhau liền cứng cả họng, biết mình đã làm phiền con cái nên mới nhanh chóng rời đi mà không nói gì thêm.

Diệp Châu Anh nhân cơ hội đó rời khỏi người Lục Bách Dịch, cô đưa tay lau miệng sau đó chạy ra ngoài. Dù sao đó cũng không phải nụ hôn của tình yêu nên Châu Anh thấy thật kinh tởm, cô ghét nụ hôn đó, ghét cả Lục Bách Dịch.

Sau bữa tối, Lục Bách Dịch và Châu Anh liền trở về phòng ngủ của mình. Đây là lần đầu tiên kể từ lúc đám cưới, hai vợ chồng họ ngủ lại nhà mẹ vợ.

Diệp Châu Anh tắm xong thì ra ngoài, cô nhàn nhạt nói với Lục Bách Dịch:

"Nước còn ấm, anh vào tắm đi."

Lục Bách Dịch cầm quần áo bước vào phòng tắm. Sau khi cánh cửa đóng lại, Diệp Châu Anh liền mỉm cười rồi chạy ra ngoài.



Đứng dưới vòi hoa sen, thân hình cường tráng vô cùng săn chắc của Lục Bách Dịch lộ ra hoàn toàn. Anh vứt quần áo bẩn sang một bên, không nghĩ ngợi gì mà nhấn xả nước.

Rào!!!

"Sghhhh..."

Một làn nước lạnh như đá bỗng dội ào xuống người của Lục Bách Dịch. Anh hoảng hồn tắt vòi hoa sen, cả cơ thể run lên vì lạnh.

Ban đầu anh nghĩ là nước mới xả xuống sẽ lạnh nên mới không để ý nhưng đứng một lúc lâu cũng không có nước nóng chảy xuống, Lục Bách Dịch chịu lạnh để đợi nước nóng nhưng cuối cùng vẫn bị Diệp Châu Anh lừa cho một vố đau.

"Diệp Châu Anh, cô dám lừa tôi?"

Lục Bách Dịch gằn giọng gọi tên Châu Anh vì tối hôm nay cô đã cho anh tắm bằng nước lạnh. Trong khi anh đang phải cắn răng nhẫn nhịn thì Diệp Châu Anh lại nằm ôm mẹ mình ở phòng Diệp phu nhân.

"Con bé này sao không ngủ với chồng mà sang đây?" Diệp phu nhân thầm mắng.

Diệp Châu Anh giống như đứa trẻ, cô dụi dụi vào người mẹ mình, nũng nịu:

"Con muốn ngủ với mẹ đêm nay mà mẹ lại đuổi con đi sao?"

Diệp phu nhân cười hiền từ, vì hôm nay Diệp lão gia không có nhà nên Châu Anh mới được ngủ cạnh mẹ.

"Châu Anh này, nhà họ Lục đối xử với con tốt chứ?"

Diệp Châu Anh chựng lại vài giây suy nghĩ sau đó gật đầu:

"Vâng, nhà chồng con đối xử với con rất tốt."

Ngoại trừ Lục Bách Dịch thì người nhà họ Lục đều rất quý mến cô, đa số áp đảo thiểu số thì vẫn có thể coi thiểu số kia không quan trọng nhỉ?

"Vậy thì tốt rồi, mẹ đã rất lo lắng khi con đi lấy chồng nhưng giờ thì không phải lo nữa. Châu Anh à, mẹ chỉ có một mong ước giản đơn là được nhìn thấy con hạnh phúc và khỏe mạnh, chỉ cần thế thôi là mẹ đã vui rồi."

Nghe những lời này, nước mắt cô bỗng rơi xuống. Không phải cô khóc vì cuộc hôn nhân dối trá mà là vì bản thân không còn sống được lâu nữa, cô còn chưa kịp hạnh phúc thì đã phải lìa xa cõi đời này. Diệp Châu Anh luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc khi ở bên cạnh gia đình mình nhưng có vẻ như cô vẫn yếu đuối vì đã không thể kìm được những giọt nước mắt đau khổ trước mặt mẹ mình.

...

Hôm sau.

Mặt trời vừa ló rạng, đồng hồ trên tường cũng vừa điểm đúng sáu giờ sáng.

Diệp Châu Anh lững thững bước từ phòng ngủ của mẹ mình ra, cô ngáp ngủ đi trên hành lang, cứ người hầu nào gặp cô là lại cúi chào cô một tiếng "tiểu thư".

Trở về phòng ngủ của mình Diệp Châu Anh phát hiện Lục Bách Dịch vẫn còn đang ngủ, bình thường thì giờ này anh phải dậy rồi chứ? Diệp Châu Anh mặc kệ anh, cô lẳng lặng bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lát sau bước ra thì vẫn thấy Lục Bách Dịch nằm im trên giường.

"Lục Bách Dịch, anh không dậy đến công ty sao?"

Hôm nay là thứ hai, chắc chắn Lục thị sẽ có rất nhiều việc. Vậy mà Lục Bách Dịch lại nằm ì đây không dậy. Cứ tưởng anh háo ngủ nhưng đến khi chạm vào trán của anh Diệp Châu Anh mới phát hiện ra Lục Bách Dịch đã bị sốt.

"Trán anh ấy nóng quá! Có khi nào..."

Có lẽ hôm qua tắm nước lạnh nên Lục Bách Dịch mới bị sốt. Diệp Châu Anh không cố ý khiến anh ốm, cô chỉ muốn dạy cho anh một bài học mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.