"Sao cô ta lại ở đây? Hình như dạo này cũng không tới trường nữa."
Ở đây là tỉnh khác, cô ta lại còn đi làm thêm, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
"Không biết, không cần quan tâm, có con cá tìm em kìa.", anh đưa tay chỉ vào kính, đánh lạc hướng chú ý của cô
Mọi chuyện nằm trong tính toán của anh, anh không muốn cô suy nghĩ nhiều rồi lại tự trách bản thân hay xót thương người khác.
"Woa... Cá gì đẹp vậy anh, màu xanh xanh đỏ đỏ.", cô ngạc nhiên nhìn một chú cá nho nhỏ đang bơi sát người mình, có vẻ rất thân thiện hiếu khách.
"Cá Discus, người ta hay gọi là cá dĩa."
"Dưới đại dương mà anh cũng rành, xem ra em đánh giá anh hơi thấp rồi.", cô nhìn thoáng qua anh rồi đưa tay sờ lên kính, muốn thông qua nó mà vuốt ve chú cá nhỏ đang làm quen với mình.
Sự ngô nghê đáng yêu của cô làm Huỳnh Công Nam chỉ biết cười, mang theo bao nhiêu chiều chuộng, càng ngày càng yêu nhiều hơn, càng ngày càng muốn rước cô về.
Món ăn được bày ra, anh tỉ mỉ cắt từng miếng nhỏ cho vào chén rồi mới đưa tới cho cô: "Ăn chút gì đi, sáng giờ em chưa bỏ gì vào bụng hết."
Trần Tuyết Nhi dẹp chú cá nhỏ sang một bên, mỉm cười ngồi ngay ngắn: "Vâng, thưa ngài.", cúi người thấp xuống 30 độ xem như đáp lễ.
"Mời ngài dùng cơm.", cô kính cẩn gắp một miếng cá đưa tới miệng đút cho anh.
"Lắm trò.", anh há miệng ra ăn miếng cá, đưa tay lên nựng mặt cô.
Võ Mỹ Nhân đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-lai-thanh-xuan/767327/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.