Rất nhanh sau đó bà nội Tuyên trở lại với giỏ đầy bánh mứt trên tay. Bà hào hứng bày ra giới thiệu từng loại, bảo
Hiểu Ngư thích loại nào cứ dùng thoải mái hoặc thử hết cũng được bà không ngại mang ra thêm. Trước sự nhiệt tình của bà cô càng cảm thấy có chút bối rối, hai tay để dưới bàn càng đan chặt vào nhau, trong lòng chộn rộn không thôi. Cô hướng ánh mắt ái ngại cầu cứu qua Quế Quân nhưng anh lại giả mù làm như không thấy, thản nhiên cầm lên một gói kẹo sau đó bóc mở ra cho vào miệng ăn, một chút cũng không hề để ý tới.
Có bà lo cho cô rồi chắc không cần lấy anh đâu, cháu trai này sắp sửa mang ghế ra rìa ngồi rồi.
Bà nội cũng ngồi xuống gần cô, mang mớ len chỉ cất gọn vào hộp để qua một bên. Hết sức tự nhiên bắt đầu hỏi chuyện với Hiểu Ngư.
_Cô bé, ta vẫn chưa biết tên cháu thì phải?
_À...Dạ, cháu tên Hiểu Ngư...là Đình Hiểu Ngư.
_Ôi trời nhìn người đã đáng yêu không ngờ tên cũng vậy.
Hiểu Ngư xoa mũi có chút đỏ mặt nói cảm ơn bà, trước giờ chưa từng có ai khen tên cô như vậy cả.
Bà chỉ mới nói thế thôi mà cô bé đã ngại chín mặt rồi, trông đáng yêu thật, bà thấy cảm tình với cô khá tốt. Từ nãy giờ tâm trạng vô cùng dễ chịu, chẳng như người nào cứ phải khiến bà khó chịu trong người.
Buổi trưa hai người ở lại cùng ăn với bà một bữa, bà nội Tuyên còn nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-tu/3651694/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.