Phen này cô xong rồi, anh sẽ từ từ dạy dỗ cô dám không nghe lời.
Quế Quân không nóng vội vẫn kiên nhẫn đứng chờ xem tình huống gì tiếp theo, giống một người đứng giữa cánh đồng hoa bạt ngàn đang nở rộ chầm chậm chiêm ngưỡng sắc hoa qua từng góc độ, còn đằng này là đang quan sát người trước mặt, ánh mắt như thể muốn lấy mạng người.
Tiểu Bông ngoe nguẩy cái đuôi đến gần cô liên tiếp cất tiếng kêu, nó thậm chí còn cắn lấy góc váy cô kéo kéo, dùng cả chân trước cào cào lên tà váy. Tất cả hành động trên chỉ muốn cảnh báo Hiểu Ngư một lần thôi hãy rút cái đầu kia ra và nhìn xem phía sau có gì sắp xảy ra.
Nhưng công cốc. Hiểu Ngư lại cho rằng con mèo xám ngu ngốc kia đang quấy phá cô. Cô khó chịu lên tiếng xua đuổi kẻ cản trở kia, ngược lại nó càng kêu lớn hơn.
Hiểu Ngư không nhịn nổi nữa, cuối cùng cũng chịu chui người ra khỏi cái ô kia, xoay người bắt lấy con mèo. Hai tay cô nhắm ngay mặt con mèo mà nhéo lắc qua lại, giọng điệu ghét bỏ nói với nó.
_Mèo thúi mày hư quá đi!
Meo...Méo...
Tiểu Bông nhảy vọt lên đầu cô sau đó phóng ngược trở lại dưới chân Quế Quân.
Hiểu Ngư lúc này mới lia mắt đến nơi con mèo vừa phóng tới, một đôi giày da đen nổi bật trên nền tuyết trắng xóa.
Mặt mày Hiểu Ngư rất nhanh đã cắt không còn giọt máu, trắng ngang ngửa nền tuyết dưới đất rồi. Cô sợ tới mức ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-tu/3649194/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.