Hiểu Ngư ở mãi trong nhà, suốt ngày quanh quẩn trong phòng ăn rồi ngủ, ngày đêm hết lòng bồi cho Quế Quân, nói đúng hơn là anh đòi hỏi quá độ. Một lần cô vì quá hoảng đến tối tay bấu chặt gối nhất quyết qua sofa nằm một chút cũng không muốn ngủ chung khiến anh phát cáu đè cô ra dạy dỗ nên hồn.
Thỉnh thoảng cô được xuống sân đi dạo, nhưng tiết trời vào đông vừa mở cửa đã dựng chân lông sinh ra bệnh lười nên cô trốn hẳn trong nhà. Nhưng để được đặt chân xuống đấy là cả một quá trình trao đổi.
Mỗi ngày cứ theo trình tự lặp đi lặp lại không mấy thay đổi thấm thoát đã hơn một tháng trôi qua.
Hiểu Ngư ngồi xếp bằng trên thảm lông tay đang mân mê chân trước con mèo, nó cũng nhàn nhã nhận lấy sự vuốt ve.
Đầu óc cô trống rỗng, trong lòng đầy mối bận tâm không đường nào gỡ. Hơn tuần nữa thôi là đã hai tháng, quả thật đối với cô thời gian trôi qua cực chậm, dài đằng đẵng như cả thập kỷ. Cuộc sống của cô rồi sẽ trở về như cũ, sẽ lại bận rộn tất bật như những ngày trước. Càng khó hơn là đã vào đông cô chưa chuẩn bị gì cả.
Sau hai tháng trở lại căn nhà đó liệu cô có còn ở được, lâu quá cô không trở lại có thể bà chủ đã cho người khác thuê mất. Còn nữa chắc chắn sẽ phải tìm công việc lại từ đầu.
Tệ hơn nữa là ở đây đầy đủ mọi mặt không phải lo gì thành công phá vỡ mọi thói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-tu/3649192/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.