13.
Rầm!
"Tôi sẽ gi/ết bọn chúng! Tôi sẽ gi/ết bọn chúng!" - Thẩm Kỳ đập mạnh vào máy tính, giống như một con thú mất kiểm soát bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng, đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
"Thẩm tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại!" - Vài người cảnh sát chạy vào phòng, kiềm chế Thẩm Kỳ đang trên bờ vực phát điên.
Nỗi đau giống như một tấm màn bao trùm lấy anh ta, anh ta cúi gập người xuống, ôm lấy ngực mình đầy đau đớn, gần như không thể đứng vững.
Có người gõ cửa rồi tiến vào mang theo vật chứng, nhưng vì Thẩm Kỳ đang kích động nên viên cảnh sát xua tay bảo người đó mang đi trước.
"Mang cho tôi! Đưa tôi!" - Thẩm Kỳ vùng vẫy liều m/ạng thoát khỏi sự khống chế, gầm lên lao ra ngoài.
Anh ta chộp lấy một trong những chiếc túi.
"Niệm Niệm, Niệm Niệm..." - Thẩm Kỳ ôm chặt chiếc váy loang lổ vết m/áu bẩn thỉu rách nát, khóc lớn như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Viên cảnh sát đến, đi thở dài và nhỏ giọng an ủi.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng không chút gợn sóng.
Cuối cùng, cha mẹ tôi đã tới.
Họ được mời sang một căn phòng khác. Mẹ tôi sau khi xem video đã suy sụp và lớn tiếng gào khóc, cuối cùng vì không thể chịu được đả kích mà ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện.
Bố cũng khóc nức nở, giọng ông trở nên khàn đặc. Được cảnh sát đỡ nên ông miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-ky-ngo-van/2750295/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.