Duy Nhĩ Tạp tinh cầu, không ở bên trong Cáp Ngói tinh hệ, là một tinh cầu không ai quản lí, nơi đó nếu không phải hoang mạc cằn cỗi, thì cũng là núi non trùng điệp, trừ bỏ dị thú hung hãn cùng một loại cây cối ăn thịt người hoa nở diễm lễ, còn lại không hề có một ngọn cỏ. Những sinh mệnh có trí tuệ ở nơi này, đa số là lữ nhân tinh tế bị lạc, người phạm vào trọng bị lưu đày, hoặc là bọn hải tặc tinh tế hung ác cùng cực. Lúc này ở nơi cao nhất trong Duy Nhĩ Tạp tinh cầu, dị thú hung mãnh phát ra tiếng rít gào khiến kẻ khác kinh sợ, địa phương cực xa xôi cũng đều có thể nghe được, động tĩnh như vậy ít nhất cũng phải tới hơn trăm ngàn con, ngay cả bọn người tàn bạo tâm ngoan thủ lạt nghe thấy, cũng đều cảm thấy muốn nhũn ra, căn bản không thể tưởng tượng được một đám dị thú như vậy, lại có người điều khiển, thậm chí lúc này còn đang dần dần cuồng hóa. Ngay cả bọn hải tặc tinh tế đã từng thấy qua rất nhiều cảnh tượng, cũng là bộ dáng nơm nớp lo sợ, ánh mắt nhìn về phía tòa nhà di động trên ngọn núi kia, tràn ngập sợ hãi. Bỗng nhiên, trên không trung hạ xuống một phi hành khí bề ngoài xa hoa, cửa cabin mở ra, một thiếu niên gầy yếu cực nhanh đánh về phía tòa nhà di động. Phịch một tiếng, cửa lớn tòa nhà bị đá văng ra, nam tử anh tuấn trong đại sảnh ngẩng đầu, đối diện với thiếu niên vẻ mặt si mê ở đối diện, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. “A Tuấn, ngươi thật sự đối địch với Úc Thịnh Trạch sao, hắn đã là chiến sĩ cấp 8, hơn nữa đệ tam quân Đế Ma Tư uy danh truyền xa, ngươi cho dù phục kích, cũng quá nguy hiểm!” Thiếu niên vội vàng cất bước tiến lên, ngồi xổm xuống nhìn lên nam tử, trên mặt che kín lo lắng, trong mắt lại là cuồng nhiệt hoàn toàn bất đồng. “Chiến sĩ cấp 8 thì tính là cái gì? Chỉ cần hai dị thú cấp 8 cuồng hóa, cũng đủ để xé hắn thành mảnh nhỏ!” A Tuấn, cũng chính là Đằng Lương Tuấn lạnh giọng hung tợn nói. Ba ngày nữa, nhóm bảo bối này của hắn đã có thể hoàn thành lần cuồng hóa cuối cùng, cho dù là Đoạn Sở, cho dù Trữ Khang Trí có gối trà có thể tiêu trừ trạng thái cuồng hóa, cũng chỉ có tác dụng với dị thú cấp 9, dưới cấp 8, chính là hoàn toàn chịu sự khống chế của hắn! Thiếu niên chống lại vẻ mặt vặn vẹo của Đằng Lương Tuấn, bên tai nghe dị thú càng ngày càng điên cuồng tê rống, một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại dùng một loại ánh mắt quan tâm nhìn Đằng Lương Tuấn: “A Tuấn, ta tin ngươi!” Hắn nói xong, lại có điểm do dự nhìn Đằng Lương Tuấn: “Nhưng A Tuấn, ngươi thật sự cho rằng, Úc Thịnh Trạch sẽ vì những người Trữ gia bị mất tích đó, mà vội vàng đi tới trái đất sao?” Đằng Lương Tuấn nheo lại mắt, bỗng nhiên đưa tay chế trụ cổ thiếu niên: “Luân Ân • Hoắc Nhĩ, người ngươi phái tới, thật sự túm được bọn họ sao?” Luân Ân • Hoắc Nhĩ bị khống chế chỗ yếu hại, hô hấp bắt đầu không thông thuận, hai má đỏ bừng, lại càng thêm cuồng nhiệt hưng phấn nhìn Đằng Lương Tuấn, gian nan trả lời: “Đương nhiên, ta khi nào thì lừa gạt ngươi! A Tuấn, nửa tháng trước ngươi không đi theo Úc Thiên Triển đến nơi đó, nghe được tin tức Úc Thịnh Trạch mang theo chính quân của hắn đi tới trái đất trước sao?” Đằng Lương Tuấn nghe được từ “Chính quân” này, mặt đều vặn vẹo, tức giận đến cả người phát run, không khống chế được lực đạo, da thịt nơi cổ Luân Ân • Hoắc Nhĩ lưu lại dấu vết thật sâu, thiếu niên cũng bắt đầu mắt trợn trắng, thân thể cũng không tự chủ được bắt đầu vặn vẹo, một đôi tay lại không an phận đặt lên đầu gối hắn, dò xét tiến lên đùi hắn. “Ba” một tiếng, Đằng Lương Tuấn giơ tay, hung hăng quăng một cái tát, như là quăng rác rưởi mà ném Luân Ân • Hoắc Nhĩ về hướng cửa, trên mặt là chán ghét không che giấu. “Lớn mật, ngươi dám động thủ với Thiếu chủ!” Nhóm hộ vệ đi theo phía sau thiếu niên đến đây, làm hết phận sự canh giữ ở cửa giận dữ lên tiếng, một người trong đó vội vàng nâng đỡ Luân Ân • Hoắc Nhĩ, người chiến sĩ giương tay, một cỗ tinh thần lực cường đại đánh úp về phía Đằng Lương Tuấn. Đằng Lương Tuấn không kịp phản ứng không chút sợ hãi, chỉ trào phúng nhìn hộ vệ nổi giận. Chỉ thấy một trận sương mù trong suốt hiện lên, thời điểm công kích sắp chạm tới Đằng Lương Tuấn, liền biến mất vô tung vô ảnh. “Làm càn! Ai cho các ngươi động thủ!” Luân Ân • Hoắc Nhĩ ổn định thân mình phản thủ quăng một cái tát, thật mạnh đánh vào trên mặt cận thân thị vệ trưởng. Mặt thị vệ trưởng Mã Đặc trung thành và tận tâm thoáng chốc liền sưng lên, cúi đầu, mang theo thị vệ khác trầm mặc lui ra. Đằng Lương Tuấn chú ý tới hốc mắt Mã Đặc đều đỏ, giễu cợt nở nụ cười. Đều đã ba năm, người này vẫn không học ngoan, chờ hắn tìm Trữ Khang Trí về, cách không ra tay, nhất định phải đem những kẻ lòng mang ác ý với hắn nghiền thành mảnh nhỏ. Hắn cũng sẽ không tùy ý để lại một thứ rắn rết tùy thời đều có thể cắn người ở bên cạnh. Luân Ân • Hoắc Nhĩ thấy Đằng Lương Tuấn nở nụ cười, một chút cũng không có dáng vẻ Thiếu chủ của liên minh chín đại gia tộc Tạp Na, đi qua giữ chặt Đằng Lương Tuấn, vẻ mặt thần hồn điên đảo cười nói: “A Tuấn, ngươi đừng sinh khí. Người bị bắt từ trái đất đã được đưa đến, ngươi nếu lo lắng, có thể tự mình đi nhìn một cái.” Đằng Lương Tuấn nhãn tình sáng lên, nhấc chân liền tính toán đi, trong lòng lại bỗng nhiên chần chờ. Ở lại trái đất chính là thúc thúc cùng cô Trữ Khang Trí, bọn họ hận hắn đều không kịp, đi gặp cũng chẳng có vui vẻ gì, lại càng không trông cậy vào việc khuyên bảo bọn họ Đoạn Sở đã trở thành Trữ Khang Trí. Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Lương Tuấn biến đổi màu sắc, hừ, dù sao Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đã đến đây, nhiều nhất nửa tháng, hắn có thể tìm lại được tình cảm chân thành mà hắn đã đánh mất, cho dù là người Trữ gia, cũng mơ tưởng trở thành trở ngại giữa hắn cùng Trữ Khang Trí. Hắn sờ sờ khuôn mặt cố ý sửa lại của mình, nắm chặt nắm tay. “Không cần, đừng để bọn họ chết là được!” Đằng Lương Tuấn hừ lạnh, sau đó nghĩ tới cái gì hỏi: “Nhị hoàng tử Đế Ma Tư kia, thật sự đã chết?” Luân Ân • Hoắc Nhĩ trong mắt hiếm thấy mà hiện lên phiền chán, bất quá chống lại hai mắt âm ngoan của Đằng Lương Tuấn, ánh mắt lại nhu hòa xuống, gật gật đầu cam đoan: “Đương nhiên đã chết, ngay cả Vệ Thư Lan truyền lại tin tức đều bị đưa vào ngục giam. Về phần Lục gia, Lục Văn Hạo cùng vài con cháu đều đợi phán xử của quân bộ, Lục gia trừ bỏ vẫn bảo trụ được vị trí hội trưởng hội nguyên lão, tất cả quân chính (quân sự và chính trị) của dòng chính đều bị cách ly kiểm tra.” Hắn dừng một chút, lấy một loại tư thế kiêu ngạo tán dương: “Đây chính là ngươi vì bản thân báo thù. Lúc trước thời điểm Lục gia cùng Úc Văn Bân phái người đuổi giết ngươi, chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không muốn trêu chọc phải địch nhân như ngươi.” “Chết chưa hết tội, bọn họ chết chưa hết tội!” Đằng Lương Tuấn ngã ngồi lên ghế, cả người đều run rẩy. Lúc trước hắn bị đuổi giết, nếu không phải hải tặc vũ trụ đi qua, hắn khẳng định sẽ không giữ được tính mạng. Bất quá cho dù như thế, giữa một đám hải tặc, hắn cũng là sống không bằng chết, thẳng đến khi hắn phát hiện chính mình cũng có năng lực nắm giữ vận mệnh. . . . Đằng Lương Tuấn lấy tay che đầu chính mình, nghĩ đến chính mình trắng trợn cuồng tiếu chúc mừng thù của chính mình cùng Trữ Khang Trí đã được báo, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trữ Khang Trí ở dưới tay hắn co rút mất đi ý thức, mất đi hô hấp. Hắn lúc ấy còn tin là thật, cảm thấy được đó chỉ là hiện tượng bình thường sau khi dùng thuốc trừ khử, lúc sau thành công rời khỏi trái đất mới hiểu rõ, hắn rốt cuộc không thể đánh thức được người yêu của mình. “Khang Trí, Khang Trí. . . . .” Đằng Lương Tuấn thất thần đau xót hô lên, chỉ cảm thấy trái tim như bị bàn tay to lớn vô hình gắt gao bóp chặt, còn nửa tháng nữa, hắn sẽ có thể nhìn thấy Trữ Khang Trí đã biến thành Đoạn Sở, nhưng nghĩ đến Đoạn Sở đã kết hôn, Đằng Lương Tuấn chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng mang theo nồng đậm huyết tinh cùng thống khổ. Luân Ân • Hoắc Nhĩ biến sắc, ánh mắt lóe lóe, ngẩng đầu sờ sờ cái cổ của mình, lại nhìn về phía vòng thông tin. Nhưng không đợi hắn làm cái gì, cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập. “Thiếu chủ, đã xảy ra chuyện! Cứ điểm của chúng ta ở rừng rậm thú vực Tư Đặc Lạp đã bị quân đội Đế Ma Tư phá hủy! Còn có, máy giám thị phát hiện bên ngoài Duy Nhĩ Tạp có quân hạm khổng lồ của quân đội Đế Ma Tư, đang bay về phía Duy Nhĩ Tạp!” “Cái gì?” Luân Ân vẻ mặt khiếp sợ, cùng Đằng Lương Tuấn đứng dậy nhìn qua, thị vệ trưởng Mã Đặc vừa rồi bị ăn một cái tát vội vã lại đây, thần sắc tràn đầy hoảng sợ: “Thiếu chủ, chúng ta phải rời đi. Duy Nhĩ Tạp tuy rằng không thuộc Đế Ma Tư, nhưng cách Cáp Ngói tinh hệ quá gần, một khi quân hạm tuần tra biên giới bao vây nơi này, còn muốn chạy cũng không kịp!” “Đùa cái gì vậy!” Đằng Lương Tuấn lớn tiếng quát: “Nơi này có nhiều dị thú như vậy, còn có chiến hạm cường đại của Tạp Na, chính là để chờ giết chết Úc Thịnh Trạch, hiện tại rời đi, ai biết khi nào thì còn có cơ hội như vậy?” Mã Đặc hoàn toàn không để ý tới Đằng Lương Tuấn, chỉ thúc giục Luân Ân • Hoắc Nhĩ: “Thiếu chủ, dị thú cuồng hóa còn cần thời gian gần nửa tháng, chiến sĩ cấp 9 Tạp Na phái đến trợ giúp còn ba ngày nữa mới tới, ở tại chỗ này rất nguy hiểm.” Thân thể Luân Ân lắc lư, quay đầu vừa lúc chống lại ánh mắt khinh bỉ của Đằng Lương Tuấn, cả người đều bị lửa giận xông lên, hướng về phía Mã Đặc quyền đấm cước đá: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, cho dù bọn họ tới Duy Nhĩ Tạp tinh cầu, thời điểm tìm được chúng ta nói không chừng dị thú đều đã hoàn toàn cuồng hóa, nói sau cũng không phải chỉ có một chiến sĩ cấp 9!” Nghĩ muốn tìm người ở tinh cầu hoang dã nào có dễ dàng như vậy, huống chi lại là cái tinh cầu nơi nơi đều là người lưu vong, hải tặc tinh tế cùng dị thú.. “Thiếu chủ!” Mã Đặc không thể nhịn được nữa ôm lấy Luân Ân, lòng như lửa đốt nhắc nhở: “Thiếu chủ, cứ điểm ở rừng rậm thú vực Tư Đặc Lạp tồn tại gần trăm năm, sẽ không vô duyên vô cớ bị hủy, nếu hành tung của Úc Thịnh Trạch chỉ là ngụy trang, rất có thể quân hạm hiện tại hướng về phía Duy Nhĩ Tạp, chính là đệ tam quân do Úc Thịnh Trạch làm tổng chỉ huy! Hoặc là Úc Thiên Triển cùng Tiêu gia có người tiết lộ tin tức, hoặc là bọn họ nói dối!” Đằng Lương Tuấn liếc mắt một cái liền nhìn ra Luân Ân khiếp sợ cùng dao động, vội vàng lãnh ngạo đánh gảy: “Kia không phải vừa lúc, chúng ta vốn chính là muốn giết Úc Thịnh Trạch! Hay là ngươi cảm thấy, hoàng tử thiên tài Đế Ma Tư hủy diệt một vị chiến sĩ cấp 9 ba vị chiến sĩ cấp 8 của gia tộc Hoắc Nhĩ, không cần thiết phải diệt trừ trước tiên?” Mã Đặc vừa định phản bác, thị vệ khác liền ngăn lại, đối với Luân Ân cúi đầu hành lễ: “Thiếu chủ, mặc kệ Đế Ma Tư có Úc Thịnh Trạch hay không, Thiếu chủ ngài là người khế ước, ở lại chỗ này chỉ khiến Đằng tiên sinh phân tâm, sao không tự mình đi trước tới Tạp Na xin viện trợ, mệnh lệnh cho quân cứu viện nhanh chóng lại đây.” Sắc mặt Luân Ân trở nên dịu đi, còn muốn nói gì nữa, cái gáy bỗng nhiên đau xót, thân thể liền mềm xuống. Mã Đặc chống lại ánh mắt âm ngoan của Đằng Lương Tuấn, lạnh lùng cười giễu cợt: “Thân thể thiếu chủ quá yếu nên té xỉu, ta phải lập tức đưa hắn quay về Tạp Na, quyền chủ trì chiến đấu liền giao cho Đằng tiên sinh ngươi, mong rằng nhất định phải đánh chết Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, lập nên công lao to lớn!” Đằng Lương Tuấn mặc dù có thể phản đối, thậm chí điều khiển dị thú chặn lại, nhưng thị vệ nói không sai, Luân Ân lưu lại chỉ khiến hắn thêm phiền, hơn nữa nếu người tới là Úc Thịnh Trạch lĩnh quân, Đoạn Sở nhất định cũng ở, hắn không thể để cho Luân Ân nhìn thấy, thân phận của Đoạn Sở phải giữ bí mật. Không hề để ý tới Luân Ân cùng thị vệ của hắn biến mất, Đằng Lương Tuấn xoay người đi tới hướng đàn dị thú, tia tinh thần lực cẩn thận tìm hiểu, chậm rãi, Đằng Lương Tuấn liền phát hiện tiến độ dị thú cuồng hóa, dị thú dưới cấp 6 cơ bản đều đã tiến hóa, cấp 7, cấp 8 chỉ có không kiềm chế được. Cũng may. . . . . “Oanh”, “Oanh”, “Oanh”, không đợi Đằng Lương Tuấn chải chuốt tinh thần lực xong, ngọn núi đã rung chuyển, vô số năng lượng ánh sáng cùng năng lượng nhiệt bay qua trên đỉnh đầu, bốn phía bùng nổ nứt ra, dị thú cùng các chiến sĩ thống khổ kêu rên đầy khắp núi đồi, Đằng Lương Tuấn giật mình ngẩng đầu, không trung đông nghìn nghịt, quân hạm Đế Ma Tư tới rồi! Tháng Sáu 5, 2016 159
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]