Chương trước
Chương sau
Khác thường của nhị hoàng tử phi rất rõ ràng, đừng nói Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở, ngay cả Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn trẻ nhất Trữ gia cũng nhìn ra không thích hợp.
“Ba mẹ, chúng ta vẫn là nhanh lên, không thể để cho bệ hạ cùng vương hậu chờ lâu.” Đoạn Sở làm như không có việc gì nghiêng đầu, không nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của đệ đệ muội muội.
Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ nắm chặt tay, trầm ổn tỏ vẻ đồng ý.
“Ân, chúng ta đi thôi.”
Đoạn Sở mới vừa nhấc chân, bả vai bỗng nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, là Úc Thịnh Trạch. Lúc trước bọn họ cũng đã suy đoán, nhị hoàng tử Úc Văn Bân rất có thể là kẻ chủ mưu sau màn xúi giục Lục gia ra tay, hơn nữa thời điểm đó Bồ Phán Liễu cùng người khế ước Vệ Thư Lan của Mạch Duy quan hệ cũng không tầm thường. Nhưng suy đoán chỉ là suy đoán, một khi đã được chứng thật, Đoạn Sở liền dâng lên hận ý ngập trời.
Nhưng, hắn tuyệt không muốn cùng Úc Thịnh Trạch bàn luận về chuyện này. Không phải không tin được hắn, mà là vô luận Úc Văn Bân làm cái gì, thì hắn cũng là ca ca cùng cha khác mẹ với Úc Thịnh Trạch, Úc Khải Phong không có khả năng ngồi nhìn huynh đệ tương tàn. Đem Úc Văn Bân đưa vào ngục giam hoàng gia, cũng là để bảo vệ cái mạng của hắn trong thời điểm hắn bị Úc Thiên Triển cùng Tạp Na tinh hệ nhìn chòng chọc. Mà bản thân Đoạn Sở, cũng đồng dạng không hy vọng Úc Thịnh Trạch ra tay. Thù này, hắn phải tự mình báo!
“Thịnh Trạch, đi thôi!” Đoạn Sở thấp giọng kiên định nói.
Úc Thịnh Trạch ánh mắt tối sầm, tay đặt trên bả vai hắn khẽ di chuyển, đưa hắn vào lòng, sau đó cất bước về phía trước đồng thời trầm giọng giới thiệu với Trữ Huy Dung cùng Nhạc Tùng Trữ: “Vị vừa rồi, là chính phi của nhị hoàng huynh cùng cha khác mẹ Úc Văn Bân của ta, Bồ Phán Liễu.”
Người Trữ gia cơ hồ nháy mắt đã nghe hiểu ý tứ của hắn. Động cơ cùng khả năng kích thích Lục gia xuống tay đều có, Úc Thịnh Trạch căn bản là đã sáng tỏ tác dụng của nhị hoàng tử trong việc sát hại Trữ Khang Trí.
Đoạn Sở mím môi, nhìn Úc Thịnh Trạch, bổ sung: “Nhị điện hạ bởi vì một việc, bị bệ hạ bắt vào ngục giam. Chúng ta đến trước mặt bệ hạ, không cần nhắc tới chuyện này.”
“Tiểu Sở nói đúng.” Trữ Khang Hạo vẫn luôn trầm mặc, đột ngột mở miệng, đồng thời cảnh cáo nhìn Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn ở phía sau.
Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn nhìn nhau liếc mắt một cái, bọn họ cũng không biết cha mẹ huynh trưởng có ý tứ gì, nếu băn khoăn Úc Thịnh Trạch, Lam Tư còn không phải thiếu chút nữa bị đại ca cùng cha khác mẹ Á Hắng của hắn âm mưu hại chết, tranh đấu hoàng gia luôn tràn ngập huyết tinh. Úc Thịnh Trạch cho dù không vì ca ca Đoạn Sở của bọn họ, cũng nên vì bản thân mình mà hoàn toàn xóa bỏ uy hiếp này mới đúng.
Bất quá, Úc Văn Bân đối với một người trái đất chưa từng quen biết xuống tay, khẳng định là kiêng kị sự cường đại của Úc Thịnh Trạch, hoặc là hắn vì vương vị cùng quyền thế. Hiện tại bị bắt giữ trong ngục giam hoàng gia, coi như là bị báo ứng nho nhỏ.
Hai người sau khi ra quyết định, cũng khôi phục bình tĩnh. Ca ca có được may mắn cực hạn mà về với bọn họ, có thù phải báo, nhưng phải bàn bạc kỹ hơn, không thể vội vàng.
Úc Thịnh Trạch đối với vẻ mặt biến hóa của huynh muội Trữ gia coi như không nhìn thấy, chỉ bình tĩnh dẫn mọi người đi về phía trước, rất nhanh liền tới chính điện Đế Tinh điện.
Úc Khải Phong đã chờ ở đó, Lộ Dịch Toa ôm tiểu công chúa ngồi bên người bệ hạ, đại hoàng tử Úc Hồng Trì cũng ở, có vẻ thập phần coi trọng. Này cũng là bởi vì, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đối với việc người Trữ gia đến đây, biểu hiện ra trịnh trọng trước nay chưa từng có, không chỉ tự mình đi tới Lan Ba tinh hệ nghênh đón, đem người đưa tới Mạc Ngươi Lai dừng chân, lại ở trước mặt dòng họ hoàng thất, kiên định đề nghị trên hôn lễ an bài vị trí cho người Trữ gia.
Nếu Đoạn Sở tuyên bố người Trữ gia là người thân, Úc Khải Phong cùng Lộ Dịch Toa tự nhiên không có khả năng bỏ qua ý kiến của đứa con, đem người Trữ gia trở thành quan hệ thông gia mà đối đãi, coi như là bày tỏ thái độ của bọn họ.
Úc Khải Phong vào thời điểm một đám người đi vào, liền cùng Lộ Dịch Toa đứng lên.
“Kiến quá bệ hạ, vương hậu.” Đám người Trữ Huy Dung chủ động hành lễ, tôn kính mà không nhún nhường. Trữ Khang Khiết tuy rằng rất khẩn trương, nhưng cũng thoải mái, tiến lùi thoả đáng.
“. . . . . Đường xa mệt nhọc, bất quá Thịnh Trạch cùng Tiểu Sở đều rất cao hứng, ta cũng hiểu được hôn lễ như vậy mới viên mãn.” Úc Khải Phong không hề kiêu căng, Lộ Dịch Toa cũng mỉm cười nhất nhất chào.
Đoạn Sở đứng ở bên người Úc Thịnh Trạch, nhìn một màn hài hòa trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy xúc động. Hắn sống lại ở Y Duy Tát, cũng coi như nhân họa đắc phúc. Nếu không, hắn còn không biết khi nào thì có thể nhìn thấu Đằng Lương Tuấn, mà cùng Úc Thịnh Trạch hoàn toàn phù hợp cuối cùng yêu nhau, nhất định là hắn dùng hết tất cả may mắn mới có thể có được. Về phần Trữ gia, nhận thức rõ người thân chân chính cùng chia hoạn nạn, không tiếc nuối một lần niết bàn. Tưởng tượng như vậy, nguyên bản bởi vì Bồ Phán Liễu xuất hiện mà cảm thấy hậm hực, cũng hoàn toàn tiêu tán.
Đoạn Sở quay đầu, nhìn Úc Thịnh Trạch cười: “Thịnh Trạch, như vậy thật tốt.”
Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở không còn vẻ lo lắng, ánh mắt đen nhánh càng thêm thâm thúy. “Ân.” Hắn lên tiếng trả lời, tay ôm lấy Đoạn Sở càng chặt.
Hai người ôn nhu nhìn nhau, Lộ Dịch Toa đứng ở chỗ cao nhìn thấy, không khỏi hiểu ý cười.
Úc Hồng Trì đứng lên cũng nhìn thấy cảnh vui mừng gặp lại, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Việc mua bán lá trà đặc sản trái đất tuy rất trọng yếu, nhưng người Trữ gia dù sao cũng không phải kẻ có địa vị lớn nhất ở liên minh trái đất, hơn nữa tinh hệ kia nền văn minh kém khá xa, Đế Ma Tư tuyệt đối ở địa vị cường thế hơn. Úc Khải Phong làm như vậy, chỉ có thể là nhìn mặt mũi Đoạn Sở. Nếu không lúc trước mấy huynh đệ bọn họ kết hôn, thê tộc cũng không có được đãi ngộ như vậy.
Úc Hồng Trì không khỏi nhớ tới Đoạn gia chỉ còn lại có chi thứ tư ở Đế Ma Tư miễn cưỡng chống đỡ, còn có thê tộc cùng quan hệ họ hàng của Đoạn gia, âm thầm thở dài.
“Đây là đại hoàng tử Úc Hồng Trì, hôn lễ của Thịnh Trạch và Tiểu Sở đều là hắn giúp đỡ xử lý.” Thanh âm ôn nhu của Lộ Dịch Toa vang lên, Úc Hồng Trì vội vàng thu liễm tâm thần, cùng người Trữ gia nhất nhất gặp mặt.
“Oa a oa a. . . . .” Đang náo nhiệt, tiểu công chúa bị xem nhẹ bỗng nhiên mặc kệ, thân mình bé nhỏ mới hai tháng liều mạng vặn vẹo trong lòng Lộ Dịch Toa, cái mũi nhỏ còn ngửi ngửi, cái đầu không ngừng cọ cọ.
Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch cơ hồ là theo bản năng mà hướng tới chỗ Lộ Dịch Toa đi đến. Mấy ngày trước, bọn họ hầu như mỗi ngày đều đến hoàng cung ôm tiểu công chúa một cái, đối với vật nhỏ yếu ớt này thật sự là thương yêu đến tận tâm.
“A Toa, Sơ Tiểu làm sao vậy?” Đoạn Sở ghé sát vào thấp giọng hỏi.
Lộ Dịch Toa nghĩ nghĩ, tay vừa nhấc, liền đem ái nữ cùng tấm chăn bọc đưa vào trong lòng Đoạn Sở: “Ngươi ôm thử xem.”
Đoạn Sở vội vàng thu hẹp vòng tay, Úc Thịnh Trạch vừa muốn cúi đầu kiểm tra, Trữ Khang Hạo cách đó không xa đã vội vàng cất bước lại đây, khẩn trương giơ tay lên đỡ: “Tiểu Sở, ngươi có thể ôm sao?”
Đoạn Sở ngẩn người, lập tức ý thức được đại ca lại quên hắn hiện tại vô cùng khỏe mạnh.
“Đại ca, ta ngay cả ngươi cũng có thể ôm được!” Đoạn Sở trêu ghẹo, trong mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử.
Trữ Khang Hạo bị kiềm hãm, vội vàng thu hồi tay.
Đoạn Sở còn tính toán nói cái gì, Úc Thịnh Trạch nhìn Trữ Khang Hạo, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Sơ Tiểu đã dừng khóc, xem ra là thật sự muốn ngươi ôm.”
Lực chú ý của Đoạn Sở lập tức bị dời đi, cúi đầu vừa thấy, tiểu công chúa mở to một đôi ánh mắt đen nhánh ngọt ngào mà theo dõi hắn. Đoạn Sở cố ý nghiêng đầu, tròng mắt bé nhỏ vậy mà lại chuyển động theo, tựa như thật sự muốn tìm kiếm hắn.
Đoạn Sở trong mắt tràn đầy ý cười, mang theo đắc ý khoe khoang với Úc Thịnh Trạch: “Sơ Tiểu nhất định là nhận biết được ta.”
Úc Thịnh Trạch vừa nghe, sắc mặt nhu hòa gật đầu: “Ân, ngươi mỗi ngày đều phải lại đây ôm nàng, nghĩ đến hai ngày không ở, chắc là nàng cảm thấy ngươi quên mất nàng rồi.”
Lộ Dịch Toa cũng nghe thấy, đồng ý gật đầu: “Sơ Tiểu chủ yếu là ngửi mùi, trên người ngươi có hương trà nhàn nhạt, lại không che dấu tinh thần lực, cũng khó trách nàng tìm ngươi.”
Lộ Dịch Toa cười nhẹ nói, bất động thanh sắc nhìn người Trữ gia hiểu ý mà cười, còn có Trữ Khang Hạo bởi vì yên tâm mà ngượng ngùng, ánh mắt lóe lóe. Bọn họ lúc này tiếp đón theo quan hệ thông gia, nói không chừng là chó ngáp phải ruồi.
Đoạn Sở chỉ toàn tâm toàn ý nhìn Sơ Tiểu, bỗng nhiên nhìn thấy nàng bắt đầu gặm nắm tay nhỏ bé của chính mình, nhất thời nở nụ cười.
“A Toa, nàng giống như đói bụng.” Đoạn Sở đem tiểu công chúa đưa tới trước mặt Lộ Dịch Toa, nhìn đến nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ của nàng, chỉ thấy kỳ quái, Lộ Dịch Toa đã nghiêng người ôm lấy Úc Sơ Tiểu, tươi cười trên mặt ôn nhu mà chân thành tha thiết, tựa như lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.
Đoạn Sở cũng không suy nghĩ sâu xa, nhưng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, từ nhẫn không gian lấy ra một cái hòm hình tứ phương, nhìn Úc Thịnh Trạch.
Úc Thịnh Trạch ăn ý nhận lấy, đưa đến tay Úc Khải Phong.
“Bên trong có hai trăm bình, đã chiết xuất.” Lời nói của Úc Thịnh Trạch thập phần đơn giản, Úc Hồng Trì vẻ mặt mờ mịt, Úc Khải Phong cùng Lộ Dịch Toa lại đều lộ ra vẻ mặt động dung.
Từ lúc trà rượu thức tỉnh chế thành đến nay, không tính lần này thì Đoạn Sở tổng cộng cũng đã cung cấp hai trăm bình trà rượu có hiệu quả. Cũng không phải mỗi người đều có thể dựa vào một bình trà rượu mà thức tỉnh, thậm chí còn có thể bởi vì thân thể mẫn cảm mà khiến cho thức tỉnh gián đoạn, đây cũng là nguyên nhân lúc sau Đoạn Sở muốn chiết xuất.
Hai trăm bình thuốc thức tỉnh chiết xuất, có thể hoàn toàn thức tỉnh được hai trăm người khế ước hậu thiên tinh thần lực tính chất đặc biệt phù hợp. Cái hòm trong tay trở nên trân quý vô cùng, nhưng rất nhanh, Úc Khải Phong liền lộ ra vẻ mặt u sầu, bọn họ không thể mỗi lần đều lấy trà rượu miễn phí từ Đoạn Sở, tuy cũng lấy ra kì trân từ hoàng thất hoặc là nghiệp đoàn người khế ước, đương nhiên cũng không thể so sánh được với giá trị của trà thức tỉnh, nhưng cũng là chút ý tứ.
Nhưng hai trăm bình chiết xuất này, cũng hàm nghĩa với thuốc thức tỉnh chân chính đã ủ thành công, bọn họ có thể lấy cái gì ra trao đổi đây. Giá trị quá thấp không thể được, chẳng sợ Đoạn Sở là chính quân hoàng thất tương lai của hoàng tử, Úc Khải Phong cũng không cho rằng Đế Ma Tư có thể chiếm tiện nghi trắng trợn, đây là hành vi cực kì ngu xuẩn.
“Ách, Tiểu Sở, ” Úc Khải Phong dựng lên kết giới tinh thần lực, thử hỏi: “Ngươi có cái gì thiếu không?”
Đoạn Sở cong lên mặt mày: “Bởi vì hôn lễ của ta cùng Thịnh Trạch, mà phiền toái đệ tam quân đi xa xôi, đây là lễ tạ ơn.” Đoạn Sở dừng một chút, nhìn Úc Thịnh Trạch còn nói: “Nếu có thể, ta hy vọng người khế ước lựa chọn người bầu bạn hoặc người yêu, có thể ưu tiên chiến sĩ đệ tam quân.”
Úc Khải Phong nhìn đứa con, trong mắt đều là ý cười. Đoạn Sở nói như vậy, không chỉ biểu lộ coi trọng đối với Trữ gia, cũng ý nghĩa hy vọng về sau cung cấp thuốc thức tỉnh cũng sẽ như vậy, mà hoàng thất tự nhiên không có khả năng cự tuyệt. Cứ như vậy, vốn là đệ tam quân cường hãn, chỉ sợ sẽ trở thành át chủ bài thứ nhất của Đế Ma Tư.
Lộ Dịch Toa cùng Úc Thịnh Trạch đều ở trong kết giới, tự nhiên đều nghe được. Lộ Dịch Toa cúi đầu nhẹ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của ái nữ, bỗng nhiên cảm thấy các loại suy đoán lúc trước của nàng, đã hoàn toàn không cần phải …, Chỉ cần biết rằng Đoạn Sở cùng Thịnh Trạch là thật tâm thật tình cùng ký khế ước, yêu thương lẫn nhau, Đoạn Sở là dạng người gì, thì có quan hệ gì.
Lúc này thông gia gặp mặt hiển nhiên thuận lợi cực kỳ, nhìn thấy cha mẹ thân nhân hoàn toàn thả lỏng, cùng Úc Khải Phong, Lộ Dịch Toa ở chung cũng thực hòa hợp, Đoạn Sở đối với Lộ Dịch Toa cùng Úc Khải Phong rất cảm kích, cho nên khi bọn họ mời Trữ gia sau khi tham gia cung yến thì ngủ lại hoàng cung, Đoạn Sở thông tri Lam Tư, cũng thay mặt người nhà đồng ý.
Ban đêm cùng ngày, Đoạn Sở mang theo Trữ Khang Khiết, Trữ Khang Viễn đi tản bộ trong đình viện hoàng cung, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi: “Khang Khiết, hôm nay Lam Tư đột nhiên hỏi ta mới nhớ tới, ta và ca ca Trữ Khang Trí của các ngươi, thật sự lớn lên rất giống sao?”
“Ân, ít nhất năm sáu phần tương tự.”
“Thực đáng tiếc ta không thể thấy được, hắn rốt cuộc là ai hại chết?”
“Kia còn phải nói, đương nhiên là người có xung đột ích với cửu điện hạ, ngươi tới Đế Ma Tư khẳng định cũng không phải thật sự an toàn đi?”
“Đúng vậy, nhưng nhị hoàng tử hắn, nghe nói là bị oan uổng.” Thanh âm Đoạn Sở thập phần do dự.
“Oan uổng, oan uổng thì sao có thể bị giam vào ngục giam hoàng gia? Nếu oan uổng thì vì sao vị nhị hoàng tử phi kia nhìn thấy chúng ta lại chột dạ như vậy?” Thanh âm nữ tử bén nhọn, có vẻ lòng đầy căm phẫn.
“Tiểu Sở, ngươi cần phải sớm tính toán đi, không nói cửu điện hạ không có khả năng luôn ở bên cạnh ngươi, nghe nói có một lần, cửu điện hạ còn không phải bị tính kế mà gặp phải chiến sĩ cấp 9 cùng dị thú cấp 9 cuồng hóa sao. Không phải mỗi lần đều có Úc Phi Dương công tước đi theo, khiến cho cửu điện hạ mau chóng động thủ, trảm thảo trừ căn (diệt cỏ tận gốc) mới là thích hợp nhất. Dù sao người ta đã muốn mạng của các ngươi, cần gì phải nương tay. Vừa lúc hôn lễ cũng sẽ có nhiều rối loạn, lúc này động thủ là thích hợp nhất.” Nam tử trật tự rõ ràng khuyên bảo.
Thật lâu sau, trong không khí truyền đến thanh âm chậm rãi của Đoạn Sở: “Nói cũng đúng.”
Bồ Phán Liễu cả người đều run rẩy, nhanh chóng che miệng không dám phát ra một chút động tĩnh, thẳng đến lúc bên ngoài thanh âm gì cũng không nghe được, mới nhìn xung quanh, cuối cùng chạy đi như điên.
Tháng Năm 28, 2016
147
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.