Chương trước
Chương sau
Úc Thịnh Trạch thần sắc không thay đổi ngẩng đầu, kéo Đoạn Sở qua, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Tư • Duy Đức, trầm ngâm không nói.
Lam Tư • Duy Đức còn tưởng rằng hắn muốn sửa chủ ý, khí thế biến mất, thần sắc cũng ảm đạm.
“Ngươi không đồng ý đi. Là do ta lo lắng không chu toàn, các ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian này ở Đế Ma Tư, ta sẽ không dùng thuốc tiến hóa.” Hắn dừng một chút, cười khổ giải thích: “Vừa rồi ta thất thố, nhất thời tình thế cấp bách, thật có lỗi.”
Đoạn Sở không nghĩ tới, Lam Tư • Duy Đức nhanh như vậy liền điều chỉnh tốt tâm tình, hơn nữa dưới tình huống bị chọc giận còn có thể thông cảm cho tình cảnh của bọn họ, vị vương tử Trạch Mĩ này tính tình đích xác không tồi.
“Ngươi. . . . .”
“Cáp Duy • Bác Khắc tới rồi.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên lên tiếng, đánh gảy lời khuyên Đoạn Sở sắp bật thốt lên.
Lam Tư • Duy Đức run run đôi môi, sắc mặt nhìn không thấy một chút huyết sắc.
“Hắn, tới Đế Ma Tư rồi?” Lam Tư • Duy Đức chần chờ hỏi, thân thể cũng run rẩy theo.
Á Đạt sợ tới mức vội vàng tiến lên, không để ý lễ nghi nâng Lam Tư • Duy Đức, mở miệng khuyên bảo: “Điện hạ, ngài là vương tử mà bệ hạ cùng vương hậu yêu quí nhất, làm gì phải vì một người không đáng, huỷ bỏ tương lai của bản thân. Một khi trở thành chiến sĩ hậu thiên, sẽ có nguy hiểm khi tinh thần lực dao động, thậm chí còn có thể bị quản chế bởi người khế ước.”
“Đúng vậy, đã muốn đến Đế Ma Tư, ngươi tính toán trở về sao?” Úc Thịnh Trạch lãnh đạm hỏi, cầm tay Đoạn Sở lặng lẽ ra hiệu cho hắn trở về bàn lại.
Đoạn Sở tuy rằng không hiểu, vẫn là ngoan ngoãn đợi ở bên người Úc Thịnh Trạch, không tiếp tục chen vào.
Động tác hai người tuy rằng không rõ ràng, nhưng sự ăn ý lưu chuyển trong ánh mắt, vẫn là dừng ở trong mắt Lam Tư • Duy Đức luôn nhìn chăm chú vào bọn họ. Ánh mắt hắn lóe lóe, bỗng nhiên thẳng lưng, như là hoàn toàn buông bỏ băn khoăn, chỉ lắc lắc đầu, nghiêm nghị phủ quyết: “Không cần, ta đến Đế Ma Tư, vì chuyện cung ứng Bích Chi thảo cùng trao đổi lá trà, Cáp Duy • Bác Khắc đến Đế Ma Tư hay không, cũng không ảnh hưởng đến điều này. Nếu hai ngày này các ngươi không vội vàng, ta hy vọng có thể bàn bạc một chút vấn đề trao đổi.”
Úc Thịnh Trạch “Ân” một tiếng, tia tinh thần lực tự nhiên lộ ra, cởi bỏ trói buộc của Lam Tư • Duy Đức sau đó nhắc nhở: “Ngươi nhớ kỹ hứa hẹn của chính mình.”
Nói xong, hắn đã lôi kéo Đoạn Sở rời đi.
Đoạn Sở tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại, liền thấy được Lam Tư • Duy Đức trầm tĩnh đứng ở trong viện, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào trong ao, không biết suy nghĩ cái gì.
Đoạn Sở thu hồi tầm mắt, sau khi cùng Úc Thịnh Trạch đi trở về chủ viện, nhịn không được hỏi: “Cáp Duy • Bác Khắc kia, là ai vậy?”
“Nghe nói là vị hôn phu của Lam Tư • Duy Đức.” Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, hắn lúc trước chưa từng nghe qua Lam Tư • Duy Đức đính hôn. Cáp Ngói tinh hệ cùng Trạch Mĩ tinh hệ xem như thường xuyên liên hệ, tin tức như vậy theo lý không có khả năng không biết mới đúng.
Đoạn Sở kinh ngạc, vừa rồi lời nói của Á Đạt còn văng vẳng bên tai, người không đáng trong miệng hắn chính là Cáp Duy • Bác Khắc, nhưng nếu như là vị hôn phu, Lam Tư • Duy Đức là vì Cáp Duy • Bác Khắc mới muốn trở thành chiến sĩ sao?
“Cáp Duy • Bác Khắc, là người khế ước sao?” Đoạn Sở do dự, hay là hỏi ra. Lam Tư • Duy Đức nếu không quay về mà lại ở lại Đế Ma Tư, vị Cáp Duy • Bác Khắc kia chỉ sợ sẽ đuổi theo đến đây, nắm nhiều tin tức hơn một chút, cũng không quá mức bị động.
Úc Thịnh Trạch ngoài ý muốn lắc lắc đầu: “Không, hắn là thiếu tướng thiên tài nổi danh Trạch Mĩ, so với ta lớn hơn bảy tuổi, một năm trước thăng cấp 7.”
Đoạn Sở vừa nghe, lại nghĩ tới một vấn đề, khẳng định hỏi: “Vị chiến sĩ cấp 7 vĩ đại này, đã có người khế ước ký khế ước?”
Nói không chừng, còn cùng người khế ước kia trở thành bầu bạn. Nếu không, Á Đạt cũng sẽ không đánh giá nửa chủ tử của hắn như vậy, Lam Tư • Duy Đức lại càng không vào lúc bọn họ mới gặp mặt, liền thất thố nghi ngờ quan hệ bầu bạn người khế ước cùng chiến sĩ. Đoạn Sở cơ hồ nháy mắt, đã nhìn thấu tâm tư của Lam Tư • Duy Đức.
Úc Thịnh Trạch nghe được câu hỏi của Đoạn Sở, nghĩ lại những thứ mình biết. Hắn trầm giọng nói ra tình huống của Trạch Mĩ tinh hệ: “Ở Trạch Mĩ tinh hệ, địa vị của người khế ước không thể sánh bằng hoàng thất cùng huân quý, nghiệp đoàn người khế ước duy nhất có thể cam đoan, cũng chỉ là một người khế ước một lần chỉ xứng đôi với một người chiến sĩ, về phần Cáp Ngói tinh hệ ngầm thừa nhận ký khế ước kết giao, ở Trạch Mĩ quyền chủ động phần lớn ở trong tay chiến sĩ, mà chiến sĩ trừ bỏ người khế ước thì bên ngoài vẫn có thể có thê thiếp khác. Nếu Cáp Duy • Bác Khắc cùng Trạch Mĩ vương tử có hôn ước, như vậy người khế ước của hắn, cũng không thể trở thành chính thê.”
Đoạn Sở dâng lên đồng tình, khó trách Lam Tư • Duy Đức muốn đến Đế Ma Tư, không để ý đường đi mệt mỏi, tham gia hôn lễ của Nguyên Vĩnh Nghị cùng Dung Thu. Hắn cùng Dung Thu chính là tình cảnh tương tự, lại có kết cục hoàn toàn bất đồng, thân phận vương tử cao quý, ngược lại trở thành gông cùm xiềng xích khiến hắn không thể thoát khỏi hôn ước.
“Hắn một khi trở thành chiến sĩ, là có thể danh chính ngôn thuận giải trừ hôn ước sao?” Đoạn Sở thấp giọng hỏi. Lam Tư • Duy Đức nhìn hiền lành, là một người bị thương tinh thần lực đến mười năm, ánh mắt lại không thấy nửa điểm tối tăm, tâm chí kiên nghị không thể nghi ngờ. Người kiêu ngạo lại có lòng tự trọng lớn như vậy, sẽ không chịu được giữa phu phu xuất hiện bên thứ ba tồn tại.
Úc Thịnh Trạch đem Đoạn Sở ôm vào lòng, không hy vọng hắn bởi vì mềm lòng mà hao tổn tinh thần. “Mặc kệ có thể giải trừ hôn ước hay không, hắn sau khi trở thành chiến sĩ, lấy sủng ái của đế vương Trạch Mĩ đối với hắn, nhất định sẽ đem hết toàn lực vì hắn tìm kiếm người khế ước.”
Đoạn Sở nghe hiểu dụng ý của Úc Thịnh Trạch, vừa định nói chuyện, “ô” ,” ô” hai tiếng, hai Tử Tinh thú cực nhanh nhào tới, không đợi Đoạn Sở quay đầu lại, tinh thần lực của Úc Thịnh Trạch đã đem hai viên cầu trắng trói buộc ở giữa không trung.
“Cần phải để chúng nó đeo bao trùm móng.” Úc Thịnh Trạch không hờn giận nhìn về phía hai tiểu thú giương nanh múa vuốt giữa không trung, quần áo trên người Đoạn Sở không biết bị xé nát bao nhiêu chiếc, cố tình lại luyến tiếc hạn chế chúng nó.
“Ô” Đoàn Tử tựa hồ nghe hiểu lời nói của Úc Thịnh Trạch, ánh mắt thật to lập tức lộ ra thần sắc ủy khuất, tứ chi ngắn nhỏ không ngừng đạp đạp, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Đoạn Sở bật cười cởi bỏ trói buộc cho chúng nó, nhìn thấy hai quả cầu lông bổ nhào vào chân hắn, làm nũng lôi kéo ống quần hắn, từ ống quần muốn trèo lên trên, rất nhanh liền đu đưa trên quần của hắn.
Đoạn Sở rốt cục nhịn không được nở nụ cười, cảm xúc bởi vì Lam Tư • Duy Đức mà dâng lên hạ xuống dễ dàng được trấn an tốt. Hắn cúi thắt lưng, nhu nhu bộ lông mềm mại của hai Tử Tinh thú, lại từ nhẫn không gian lấy ra trà rượu, đổ vào chén nhỏ đưa cho chúng nó.
“Đáng tiếc, nếu Lam Tư • Duy Đức vương tử có thể chờ một chút, trở thành người khế ước hậu thiên hẳn là có thể giải quyết vấn đề của hắn.” Đoạn Sở thở dài, ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn là muốn giúp đỡ Lam Tư • Duy Đức. Nhưng trà rượu tiếp qua vài năm mới có thể công khai, đến lúc đó hoàng thất Trạch Mĩ muốn mua đã không thành vấn đề, nếu Lam Tư • Duy Đức chờ không kịp trở thành chiến sĩ, hắn cũng không có biện pháp.
Úc Thịnh Trạch nâng tay nhìn vòng thông tin, phát ra tin tức với đại hoàng tử Úc Hồng Trì, kêu hắn lúc nào có tin tức liên quan đến Cáp Duy • Bác Khắc thì đúng lúc thông tri cho hắn, sau đó lôi kéo Đoạn Sở đi trở về phòng ngủ, rồi cưỡng chế ấn Đoạn Sở nằm trên giường.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi. Về phần Lam Tư • Duy Đức, đường là hắn tự mình chọn. Hắn nếu chỉ có thể dùng biện pháp tự cắt đứt con đường phía trước, cũng không đáng giá ngươi đồng tình.” Úc Thịnh Trạch thập phần lãnh khốc nói xong, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Sở lại do dự.
Úc Thịnh Trạch nhớ rõ, nguyên chủ khối thân thể của Đoạn Sở, vì Mông Gia Nghị cũng lựa chọn thuốc tiến hóa. Đoạn Sở có trí nhớ của nguyên chủ, khó đảm bảo sẽ không bị ảnh hưởng. Chính là, hắn rất không thích hành vi dùng chính thân thể khỏe mạnh của mình làm lợi thế, nghĩ đến dặn dò Đoạn Sở một câu, lại lo lắng Đoạn Sở không thích bộ dáng hắn lạnh lùng, bất cận nhân tình.
Đoạn Sở cũng thập phần đồng ý gật đầu, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, đối hắn với đều là đường cùng, không cần phải dính vào. Lấy thân phận của Lam Tư • Duy Đức, hẳn là có thể nghĩ đến biện pháp khác.
“Thịnh Trạch, ngươi nói đúng!” Đoạn Sở cười cười, tay kéo Úc Thịnh Trạch ngồi bên giường, nửa dịch chuyển thân thể, đặt đầu lên đùi người yêu, thoải mái thở nhẹ ra. Với hắn mà nói, sau khi biết mục đích của Lam Tư • Duy Đức, ngược lại có thể càng thêm thong dong mà an bài.
“Thịnh Trạch, ngày mai chúng ta đi bãi nuôi dưỡng đi, ngươi đi với ta cùng nhau xem dị thú đồ lục?” Đoạn Sở cười khẽ đề nghị. Úc Hạo Bằng cho hắn tư liệu hắn cũng chưa xem xong, càng đừng nói tới dị thú đồ lục mà Sở Hoa cho hắn. Xem tư liệu thật sự là thập phần buồn tẻ lại tốn thời gian, Đoạn Sở rất muốn dụ dỗ Úc Thịnh Trạch cùng nhau xem.
Úc Thịnh Trạch trong lòng kinh sợ, nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỉm cười của Đoạn Sở, bỗng nhiên cúi đầu hôn hắn.
“Đương nhiên tốt.” Hắn hàm hồ đáp ứng, xúc cảm mềm dẻo, đường cong duyên dáng, cùng tiếng hít thở nhợt nhạt của Đoạn Sở, dễ dàng gợi lên dục vọng trong lòng hắn. Lại nói, bọn họ sau khi đi tới vệ tinh thứ ba, bởi vì băn khoăn thân thể Đoạn Sở, bọn họ vẫn luôn không tiến hành vận động nào đó.
“Ngô. . . . .” Thân thể Đoạn Sở như ở trong lửa, đại não trở nên vô cùng trì độn, chỉ biết theo bản năng ôm lấy Úc Thịnh Trạch, hoàn toàn bị kéo vào những cơn sóng do người yêu tạo ra.
Mấy ngày liền được chiếu cố hơn nữa thể xác và tinh thần hoàn toàn được phóng thích, Đoạn Sở được Úc Thịnh Trạch uy cơm chiều rồi lại ngủ, ngủ thẳng đến hừng đông, mới mờ mịt mở hai mắt.
“Tỉnh?” Tiếng nói thuần hậu ám ách quen thuộc vang lên ở bên tai, hình dáng khuôn mặt tuấn tú của Úc Thịnh Trạch xuất hiện phía trước hắn, ánh mắt lộ ra thoả mãn, trên người chỉ khoác kiện áo khoác tựa vào đầu giường, thoạt nhìn thập phần thoải mái thích ý.
Đoạn Sở giật giật thân thể đau nhức, quyết định lại tu chỉnh kế hoạch.
“Thịnh Trạch, hôm nay không muốn đi ra ngoài.” Đoạn Sở lười biếng tựa vào trong lòng Úc Thịnh Trạch đề nghị: “Ngay ở tòa thành xem tư liệu đi.”
Úc Thịnh Trạch cười khẽ, ngoài ý muốn lắc lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
“Cáp Duy • Bác Khắc một giờ nữa thì tới.” Úc Thịnh Trạch trả lời, trong mắt hiện lên trào phúng: “Đại ca nói, hắn còn dẫn theo một người khế ước trẻ tuổi, vừa nhìn liền biết quan hệ không đơn giản.”
Tháng Tư 25, 2016
132
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.