Úc Thịnh Trạch hạ phi hành khí trước, giống như tất cả những chiến sĩ đã xác định người khế ước bầu bạn khác, kiên nhẫn đứng yên một bên, chờ Đoạn Sở ra sau, hai người sóng vai đi tới nơi những người Đoạn gia đang đứng.
Đoạn Văn Vũ tươi cười trên mặt đều cứng ngắc, Úc Thịnh Trạch đối với Đoạn Sở biểu hiện càng coi trọng, cũng có nghĩa ấn tượng với Đoạn gia càng kém. Nghĩ vậy, hắn lại nhìn nữ nhi Đoạn An Vũ mười mấy năm không gặp, hận không thể lại tát cho nàng hai cái.
Mấy ngày trước Đoạn Sở trở về, Đoạn An Vũ thế nhưng đối với mệnh lệnh của bọn họ làm hết sức qua loa, một lần cũng chưa từng liên hệ với Đoạn Sở, mặc cho ai cũng đều nhìn ra Đoạn Sở cùng Đoạn gia không thích hợp. Về phần đứa cháu Đoạn Chí Huy thờ ơ không quan tâm, hắn ngược lại không tức giận như vậy.
“Cửu điện hạ, đa tạ ngài hộ tống Tiểu Thất trở về.” Quỳnh giành trước nói lời cảm tạ, thuận tay kéo Đoạn Văn Vũ. Bọn họ đối với việc nghiệp đoàn người khế ước đến thăm lần này, vốn đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu không phải Đoạn Sở thiên phú tinh thần lực có khác thường không thể gạt được nghiệp đoàn người khế ước, lại có bình cắn nuốt kia, lúc trước bọn họ cũng sẽ không bức bách Đoạn Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan ly hôn.
Úc Thịnh Trạch thần sắc lạnh lùng nhìn Quỳnh, trầm giọng: “Tiểu Sở, vẫn luôn đi theo ta.”
Quỳnh bị kiềm hãm, cảm thấy không ổn. Chiến sĩ cùng người khế ước đích xác thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-huong-man-tinh-khong/15536/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.