"Tao xin lỗi." Hoài An cúi gằm mặt, ngại ngùng lí nhí.
"Sao phải xin lỗi?" Quốc Duy cười, hạ giọng an ủi.
"Tại tao cứng đầu quá, làm phiền mày rồi." Giọng Hoài An chợt trở nên khàn đặc, chị bắt đầu nức nở, nước mắt lã chã chảy xuống làm nhòe đi lớp trang điểm lộng lẫy.
"Tao chẳng thấy phiền gì đâu, được An nhờ tao vui còn không hết." Anh dùng mu bàn tay xoa má chị, những cái chạm nhẹ nhàng khiến cho Hoài An đỏ bừng mặt, vội vàng né tránh.
Quốc Duy dìu Hoài An tiến về phía phòng y tế. Anh mở cửa, ló đầu ngó quanh.
"Chắc không có ai lên trường rồi. Ngồi đi, để tao sơ cứu cho."
Hoài An lau nước mắt, đặt mình xuống ghế, len lén nhìn về phía người đối diện.
Quốc Duy bình tĩnh lấy hộp sơ cứu, rửa tay sạch sẽ rồi quỳ bên cạnh Hoài An, thuần thục dùng nước muối sinh lý sát trùng vết thương đang dần toác miệng, bôi thuốc mỡ cẩn thận sau đó băng bó một cách nhanh chóng, như thể đã làm việc này rất nhiều lần.
"Xong rồi, nếu cảm thấy không ổn thì đi bệnh viện ngay nhé."
"Mày giỏi thật đấy, cái gì cũng biết hết. Người như mày chắc không có khuyết điểm đâu nhỉ?" Hoài An bất ngờ nhìn qua nhìn lại chân của mình.
"Cảm ơn đã khen." Anh cười nhạt, sắc mặt hơi tối lại.
"Tao mang cặp của mày sang này." Minh Nhật mang cặp trên tay, cười toe toét, chấm dứt cuộc trò chuyện của cặp đôi hoàn hảo.
"Mày tới rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-nhai/2808036/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.