Chương trước
Chương sau
“Mua ở cửa hàng bánh ngọt dưới tầng.” Giang Dực nói một câu nhẹ tênh.
Thực tế hộp dưa Hami này rất có lai lịch. Sau khi Đô Ân Vũ ngủ thì Giang Dực nhớ lại lúc mình bị sốt luôn muốn ăn đào vàng, mỗi lần mở miệng vừa đắng vừa khô, ăn xong từ cổ họng đến dạ dày đều thoải mái. Hắn xuống tầng đi siêu thị, đi ngang qua cửa hàng hoa quả nhớ tới dưa Hami, nhưng mùa đông như này đi đâu mua dưa Hami, Giang Dực gọi điện thoại cho trợ lý rồi cho mẹ, hỏi một vòng đều nói không biết không còn cách, sau đó vẫn là Thẩm Du Ninh đưa ra chủ ý.
“Cậu đến cửa hàng bánh ngọt hỏi xem, thường thì cửa hàng làm bánh sẽ chuẩn bị trái cây không theo mùa.”
Đương nhiên cửa hàng bánh ngọt dưới công ty Thẩm Du Ninh cũng có, đối phương nói hắn có thể lách luật, nhưng cứ để Giang Dực tìm ở xung quanh trước, tìm không thấy hắn ta lại lái xe đưa đi.
Cũng may cách một ngã tư có cửa hàng bán kem tuyết, vì thế Giang Dực bỏ ra 98 tệ mua một phần kem Hami, còn đặc biệt dặn dò nhân viên cửa hàng không được cho tuyết.
Hắn phong trần mệt mỏi quay lại, sợ trước khi mình về Đô Ân Vũ tỉnh, nhưng cũng may đối phương ngủ say, lúc hắn đẩy cửa vào thì Đô Ân Vũ vẫn đang vùi khuôn mặt vào trong gối đầu.
Nghĩ đến biểu cảm mừng rỡ của Đô Ân Vũ khi nhìn thấy dưa Hami thì ánh mắt Giang Dực khẽ cong.
Nhưng hình như lúc này Đô Ân Vũ cũng không vui lắm, anh nhìn chằm chằm dưa Hami sửng sốt một lát, duỗi cánh tay ôm lấy Giang Dực.
Giang Dực không nói nhưng anh cũng biết, mùa đông có thể mua được dưa Hami tuyệt đối không dễ dàng, đối phương chỉ nói một câu nhẹ nhàng nhưng hơi lạnh chưa tiêu tán trên người lại là đáp án tốt nhất.
“Tôi xin lỗi.” Anh nhỏ giọng nói ở bên tai Giang Dực.
Là vì nói dối giấu giếm nên bất an, là áy náy vì khiến người ta lo lắng, là đau lòng để Giang Dực áy náy, chính Đô Ân Vũ cũng không phân biệt được tầng tình cảm nào nặng hơn, chỉ có thể đơn giản lại thẳng thắn nói xin lỗi.
Nhưng Giang Dực phân biệt rõ ràng, hắn hơi cứng đờ một giây rồi hai tay lập tức ôm lấy eo Đô Ân Vũ, hắn dịu dàng cọ vào tóc của đối phương, nhẹ giọng nói, “Không phải lúc tôi nằm viện cũng luôn khiến em lo lắng à?”
“Chúng ta hoà.”
Giang Dực nói không sai, cảnh tượng lúc trước nằm viện lại tái hiện, chẳng qua thân phận hai người đổi chỗ, người lúc ấy nằm trên giường bệnh hiện tại đang tận tâm tận lực chăm sóc người khác, mà toàn thân áo blouse trắng lúc đó hiện tại rúc vào trong chăn biến thành người đáng thương.
Cháo gạo hơi âm ấm, Giang Dực lo nên nhờ y tá làm nóng lên. Trong quá trình chờ cháo gạo Đô Ân Vũ nếm thử hai miếng dưa, ngọt ngào, có chút lạnh, nước bọt tiết ra kích thích cảm giác thèm ăn, ăn mấy miếng Đô Ân Vũ lại cảm thấy có chút đói bụng.
Lúc cháo gạo xong thì Đô Ân Vũ đặt dưa Hami sang một bên, chuẩn bị đỡ bát tới lại bị Giang Dực cướp trước một bước.
“Nóng.” Trên tay Giang Dực lót một túi cách nhiệt làm lớp chắn nóng, cẩn thận bưng đến cạnh giường, “Em há miệng là được, tôi đút em ăn.”
Hiện tại Đô Ân Vũ mê Giang Dực như điếu đổ, trong lòng ngọt ngào ngứa ngáy lại mềm nhũn, Giang Dực sợ cháo nóng nên mỗi một miếng đều phải thổi vài cái mới đút đến miệng Đô Ân Vũ.
Lúc Giang Dực nhìn anh thì Đô Ân Vũ nhìn cháo gạo, lúc Giang Dực nhìn cháo gạo thì Đô Ân Vũ nhìn hắn, tầm mắt hai người giống như cố ý tránh đi, bầu không khí lập tức giống như kẹo mềm dính răng, bên trong ngọt ngào còn mang theo chút không được tự nhiên.
Cũng may khẩu vị của Đô Ân Vũ không bị ảnh hưởng quá lớn, một bát cháo gạo chỉ còn thấy đáy, anh khoát tay nói không ăn nữa, muốn để lại một chút bụng cho dưa Hami.
Giang Dực thu dọn tàn cục sau khi ăn cơm, Đô Ân Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, nhìn mãi đột nhiên phản ứng thấy không thích hợp, “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Tôi ăn rồi.” Giang Dực lắc lắc túi trong tay cho Đô Ân Vũ xem, “Lúc mua cháo gạo cho em tiện mua luôn.”
Giang Dực không nói lung tung, thật sự lúc hắn chờ Đô Ân Vũ tỉnh lại đã lót dạ cho mình trước, thứ nhất người cũng không phải sắt thép, thứ hai Giang Dực đoán được Đô Ân Vũ sẽ hỏi hắn cho nên nghĩ trước thay đối phương.
Nhận được câu trả lời khẳng định thì quả nhiên Đô Ân Vũ yên lòng, ngồi trên giường tiếp tục yên lặng ăn dưa. Biên độ nhai và nuốt của anh cũng không lớn, nhưng cái miệng nhỏ nhai nhai không ngừng, lúc Giang Dực xoay người Đô Ân Vũ đang nhìn trộm hắn, kết quả sau khi bị người ta bắt tại trận còn kinh hãi ho sặc sụa.
“Ăn chậm một chút.” Giang Dực đưa nước cho Đô Ân Vũ, giúp anh vuốt lưng.
“Khụ…”, Đô Ân Vũ xua tay ra hiệu không có việc gì, đẩy hai miếng dưa Hami còn lại về phía Giang Dực, “Anh… Khụ. Anh… Ăn không?”
Sau khi hỏi xong Đô Ân Vũ suy nghĩ thấy không đúng, “À, tôi bị cảm nên anh đừng ăn, đáng lẽ phải để anh nếm thử hai miếng trước.”
Nhưng Giang Dực không đợi anh nói xong đã trực tiếp bỏ một miếng vào trong miệng, vừa nhai vừa nói, “Cảm lạnh ho ra gió lạnh cũng sẽ lây à? Bác sĩ Tiểu Đô?”
Không phải ho ra gió lạnh!! Trong lòng Đô Ân Vũ âm thầm phản bác, là thức đêm, nhưng nguyên nhân này nghe còn không bằng ho ra gió lạnh, đại trượng phu có thể khuất phục, Đô Ân Vũ mím môi, không nói gì.
Người nhai dưa cũng sảng khoái, không được hoàn mỹ chính là Giang Dực cảm thấy có chút ngọt, ăn xong cổ họng khé lại, Giang Dực rót một ly nước làm sạch miệng, cũng đưa cho Đô Ân Vũ súc miệng.
“Lát nữa anh phải đi sao?” Đô Ân Vũ buông ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Dực.
Giang Dực lắc đầu, cổ họng khẽ động, “Tối nay tôi ngủ ở đây.”
Phòng bệnh cao cấp có hai giường, một giường chuyên dùng cho người chăm sóc, vừa nghĩ đến đêm nay lại có thể làm bạn cùng phòng với Giang Dực thì đột nhiên Đô Ân Vũ lại có thêm vài phần tinh thần.
Cùng lúc đó, các loại chức năng của thân thể cũng chậm rãi khôi phục, vừa rồi uống nước nóng rồi ăn cháo gạo, Đô Ân Vũ chậm rãi xoay người xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh.
Ban đầu Giang Dực chỉ ở một bên sờ hệ thống sưởi ấm, phát hiện động tĩnh của Đô Ân Vũ gần như là lập tức sải bước đến cạnh giường, đỡ người xong hỏi, “Đi vệ sinh à?”
Đô Ân Vũ gật đầu, anh vừa mới đi xong một cái giày, cái kia còn đang cầm trong tay thì nửa đường đã bị Giang Dực chặn lại.
Giang Dực đi giày cho người ta xong thì ôm eo bế người lên, mỗi lần Giang Dực ôm anh đều khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, đầu óc Đô Ân Vũ không kịp phản ứng, ngược lại tay phản xạ có điều kiện ôm lấy thắt lưng Giang Dực.
Đến phòng vệ sinh thì thả người xuống, Giang Dực hỏi anh có cần hỗ trợ hay không, Đô Ân Vũ vội vàng lắc đầu, cần người khác giúp nữa thì anh quá xấu hổ.
Giang Dực đứng ở cửa phòng vệ sinh chờ, đợi nghe thấy tiếng nước chảy xong lại gõ cửa hỏi Đô Ân Vũ mình có thể vào không.
Vì thế chỉ là đi vệ sinh mà căn bản chân Đô Ân Vũ không dính đất, hiện tại Giang Dực ôm người cũng càng ngày càng thuận tay, sau khi ôm người lên giường thì cởi giày đặt gối, nâng chăn phục vụ Thượng Đế, chờ Đô Ân Vũ được bọc thành bánh chưng nằm xong thì Giang Dực mới ngồi xuống cạnh giường anh.
“Không ngủ được phải không?” Giang Dực nhìn Đô Ân Vũ không nhắm mắt, chớp chớp mắt giống như đang suy nghĩ, nhưng con ngươi né tránh, lại giống như chần chừ không chuyên tâm.
Đô Ân Vũ gật gật đầu, thành thật nói, “Hôm nay ngủ nhiều quá.”
“Vậy thì… Nói chuyện một chút nhé?” Giang Dực lại nghĩ Đô Ân Vũ có chút ho khan cho nên không để anh nói nhiều, vì thế lại đổi cách nói, “Như vậy đi, em nằm nghe, tôi kể cho em nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.