Người trong lòng từ trên trời giáng xuống ai có thể chịu đựng được, Đô Ân Vũ nhìn thấy Giang Dực trong nháy mắt như bị đóng đinh không nhúc nhích, thẳng đến khi đôi mắt đào hoa của đối phương bùm bùm phóng điện về phía anh thì anh mới lấy lại tinh thần. Giang Dực thật sao? Giang Dực tới rồi à? Hôm qua không nói là muốn tới, sao đột nhiên bây giờ lại tới? Giang Dực tới rồi! Không nghĩ là lần đầu tiên gặp mặt sau khi xuất viện lại nhanh như vậy! Đô Ân Vũ lên xe đóng cửa, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng vừa rồi anh chạy quá gấp, hiện tại tâm trạng còn kích động nên chưa mở miệng đã ho khan hai tiếng trước. “Không phải đã nói với em đừng vội sao?” Giang Dực dịu dàng vỗ vỗ lưng Đô Ân Vũ, không che giấu đánh giá người bên cạnh. Vừa rồi hai tiếng còi xe kia là đến đúng lúc, bởi vì Giang Dực luôn nhìn chằm chằm phía cửa tàu điện ngầm, buổi sáng người đến người đi vội vàng nhưng hắn lại có thể bắt được chính xác bóng dáng đặc biệt linh hoạt kia, từ xa đến gần, từ một chấm đen nhỏ chậm rãi biến thành một chàng trai ấm áp. Hắn nhìn thấy Đô Ân Vũ chạy về phía mình, rốt cuộc đối phương thay áo khoác dày, khăn quàng trên cổ vẫn là cái mình tự tay đeo cho hai ngày trước. Giờ phút này anh đang xua tay ra hiệu mình không sao, chạy trong gió lạnh làm chóp mũi đỏ lên, nổi bật đôi mắt càng thêm động lòng người, trong ánh mắt như vậy không hiểu sao Giang Dực hoảng hốt, ánh mắt giấu đầu hở đuôi vẫn dừng lại trên người người ta. “Tôi đi làm” Giang Dực dừng lại nhìn Đô Ân Vũ một chút, lại rũ mắt xuống, “Tiện đường đưa đồ cho em sớm chút.” “Sao hôm qua anh không nói với tôi?” Hiển nhiên Đô Ân Vũ rất vui vẻ, giọng điệu nói chuyện cũng nâng lên, anh đặt túi giữ ấm trong tay Giang Dực ở đầu kia của mình, dịch vào để kề sát hắn hơn. Rõ ràng Giang Dực không có biện pháp thông báo trước cho người ta, bởi vì căn bản hắn không thuận đường. Tuy rằng nói bệnh viện M nằm giữa đường đi từ nhà hắn đến công ty nhưng trong ngày làm việc của Giang Dực luôn ở công ty, nói cách khác thì sáng sớm hôm nay Giang Dực xuất phát từ công ty đưa cơm cho Đô Ân Vũ, sau khi nhìn thấy người mới trở về. Loại đường đi nhìn như quỷ dị này Giang Dực không có biện pháp giải thích cho Đô Ân Vũ, bởi vì chính hắn cũng không giải thích được. Ngày hôm qua sau khi nhắn tin wechat với đối phương xong thì trong đầu Giang Dực đều nghĩ đến cảnh tượng sau khi Đô Ân Vũ lấy được đồ ăn sáng, bề ngoài anh sẽ rất khách khí với tài xế, nhưng trong lòng có thể vui vẻ đến nở hoa, lúc Đô Ân Vũ vui vẻ thì ánh mắt sẽ bất giác cong thành nửa vầng trăng lưỡi liềm rất đáng yêu. Đáng yêu cỡ nào, Giang Dực không nghĩ ra, nghĩ không ra hắn liền khó chịu, khó chịu nên muốn tự tới xem một chút. Sau khi có ý nghĩ này thì đầu tiên Giang Dực cảm thấy mình có tật xấu nên vội vàng tự gạt bỏ, nhưng sau khi gạt bỏ thì nhiệt tình càng cao làm cả đêm hôm qua Giang Dực ngủ không ngon, sáng sớm đã bảo tài xế đến công ty đón mình, nếu hôm nay hắn không nhìn thấy Đô Ân Vũ thì chắc là trong lòng ngứa ngáy đến ăn không ngon ngủ không yên. Dù sao hình như thời gian này vẫn có chút tật xấu gì đó, không kém lần này. Kết quả thật vất vả mới nhìn thấy người, lại bởi vì vừa rồi nhìn nhau một cái mà rối loạn tay chân, trước kia cũng nhìn chằm chằm Đô Ân Vũ như vậy mà sao trong lòng không có loại cảm giác tê dại này? Có phải đã quá lâu không gặp em ấy không? Giang Dực nghĩ, lại nhìn Đô Ân Vũ một cái. Lần trước nhìn nhau cảm giác như rẽ sóng, lần này mắt như làn thu thủy, Đô Ân Vũ nhìn về phía trước liền tràn đầy linh khí, chẳng qua hiện tại đống linh khí này đang loảng xoảng nện vào ngực Giang Dực. Bên này Đô Ân Vũ còn đang chờ trả lời, bên kia vẻ mặt Giang Dực không biết nghĩ cái gì tràn đầy tình yêu, Đô Ân Vũ chen lên người hắn, nghiêng đầu hỏi tâm hồn hắn đang ở phương nào rồi? Lúc này Giang Dực mới ý thức được mình thất thố, nhưng mà dáng vẻ của quản lý tinh anh có học vấn cũng không phải trưng cho đẹp, gần như là trong nháy mắt Giang Dực đã khôi phục bình thường, rất tự nhiên hỏi vừa rồi Đô Ân Vũ nói cái gì. “Hỏi sao hôm qua anh không nói hôm nay sẽ tới?” Đô Ân Vũ lại nói một lần nữa. “Cho em một bất ngờ.” Giang Dực bình tĩnh lại, vừa rồi không nghĩ ra định bụng về sau lại nghĩ, lập tức bả vai dán bả vai với Đô Ân Vũ, cũng không cần quá mức để ý đáp án bổ sung. Mà chắc thật sự Đô Ân Vũ bị đông lạnh, ngồi trong xe mấy phút sau đã có hiện tượng chảy nước mũi, anh sụt sịt hỏi Giang Dực khăn giấy, Giang Dực đưa khăn tay của mình cho anh. “Tôi muốn lau mũi.” Đô Ân Vũ không muốn khăn tay Giang Dực, rất kiên trì muốn khăn giấy. “Chính là vì em muốn lau mũi nên mới đưa cho em cái này.” Giang Dực biết Đô Ân Vũ có ý gì, trực tiếp cầm khăn tay nhét vào tay anh, “Mùa đông khô hanh như vậy, dùng khăn giấy nhiều dễ rách da, làn da dưới mũi rất mỏng, cái này mềm, em dùng không đau.” Nói xong Giang Dực còn rất ngầu bổ sung một câu, “Sạch sẽ, chưa từng dùng qua.” Tuy rằng gánh nặng trong lòng rất lớn nhưng Đô Ân Vũ cảm thấy cũng có thể là nhà phú quý sống tinh xảo, trong xe không chuẩn bị mấy thứ như khăn giấy. Anh yên lặng tiếp nhận khăn tay, cuối cùng hỏi Giang Dực, “Có thể tặng cái này cho tôi không?” “Đương nhiên có thể, em thích cái khăn tay này hả?” Giang Dực rất kinh ngạc, căn bản Đô Ân Vũ không chủ động đòi cái gì với hắn, không nghĩ tới lại có niềm đam mê với một cái khăn tay? “Không phải”, Đô Ân Vũ có chút thẹn thùng nói, “Tôi cũng rất xấu hổ phải trả lại cho anh.” Sau khi Giang Dực nghe xong thì bật cười một tiếng, cảm thấy thật sự là Đô Ân Vũ đáng yêu có chút quá đáng, hắn nói với Đô Ân Vũ em muốn trả lại cho tôi hoặc là muốn giữ lại cũng được, nếu như em còn muốn lấy thêm vài cái thì ở đây cũng có. Trong lúc nói chuyện, Giang Dực im lặng điều chỉnh nhiệt độ trong xe, hắn rót cho Đô Ân Vũ một ly nước nóng để anh ôm trong tay, còn sợ bị đè nén khí lạnh nên cố ý dặn dò chờ lát nữa mới uống. Đô Ân Vũ nhìn đồng hồ, chắc chỉ ở cùng Giang Dực thêm năm sáu phút là phải lên tầng, không thể phụ lòng sự ấm áp sáng sớm đối phương mang tới, Đô Ân Vũ cam đoan với Giang Dực ăn sáng xong sẽ lập tức nói cho hắn. “Ừ, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ kiểm tra bài tập về nhà.” Giang Dực nói. “Mỗi ngày?” Đô Ân Vũ đang chu môi thổi nước nóng trong tay, có chút không tin nghiêng mặt hỏi, “Mỗi ngày đều có bữa sáng yêu thương hả?” “Đương nhiên, khoảng giờ này có được không? Hay sớm hơn một chút? Em không cần phải suy nghĩ về thời gian của tôi, tôi đi một chút cũng không có người quản.” “Thời gian của anh…” Đô Ân Vũ dừng lại suy nghĩ một chút, “Ý của anh là mỗi ngày anh đều đến sao?” Âm sắc trong trẻo, ngữ điệu vang lên, Giang Dực nghe ra trong lời nói của Đô Ân Vũ ẩn chứa vui mừng, rất phối hợp gật gật đầu, “Tôi đi làm thuận đường, mỗi ngày đều có thể đến thăm em.” Mấy chữ này của hắn chạm vào trong lòng Đô Ân Vũ, làm sao anh nỡ để mỗi ngày Giang Dực tới chỉ nhìn một chút, anh hỏi Giang Dực ăn sáng ở đâu, nếu không sau này ăn cùng mình. Vẫn là tâm tư Đô Ân Vũ tinh tế ngọt ngào, như vậy không chỉ có thể gia tăng thời gian hai người ở chung, cũng không chậm trễ công việc của Giang Dực, ăn sớm một chút lại có thể thuận tiện trao đổi tình cảm và tiếp sức cho ngày mới vui vẻ. Đừng nói là Giang Dực có hài lòng với sự sắp xếp này không, lập tức đồng ý. “Vậy sau này 7:40 gặp nhau ở bãi đỗ xe nhé? Muốn ăn gì thì nói trước với tôi trên wechat.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]