Ngày hôm sau Đô Ân Vũ thức dậy trong phòng bệnh cao cấp.
Đây là lần thứ ba sau một thời gian dài như vậy anh mở mắt ra là phòng bệnh cao cấp, mơ mơ màng màng không khỏi nghi ngờ, mình lại ngất xỉu à? Hay Giang Dực lại đang bao che lười biếng của mình đây?
Tiếng gõ cửa khiến Đô Ân Vũ rút ra khỏi mơ mộng, anh dụi dụi mắt thấy Giang Dực đang đứng ở cửa phòng bệnh nghe người ta nói chuyện, chắc đối diện là cấp dưới, mơ hồ nghe được người nọ gọi là “Tổng giám đốc Giang”.
Giang Dực không mặc quần áo bệnh nhân nữa, thay một bộ âu phục thẳng tắp, mái tóc cũng vuốt thành hình dấu phẩy, lộ ra mảng trán trơn bóng.
Một tay hắn cầm một xấp giấy mỏng, một tay xoay cây bút bi bên cạnh, hai cái vali không lớn không nhỏ ở phía sau hắn, hẳn đều là vật dụng hàng ngày từ khi nằm viện tới nay.
Đô Ân Vũ ngồi dậy, nâng cằm nhìn về phía bóng nghiêng của Giang Dực cách đó không xa, anh hoàn toàn tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng ý thức được, thì ra Giang Dực phải đi.
Không thể nói là như hình với bóng nhưng ít nhất cũng coi là làm bạn sớm chiều, mà những ngày nhìn như bình thản như vậy, ba mươi ngày đêm như thế, vậy mà kết thúc quá nhanh.
Giang Dực đưa tài liệu trên tay cho phía đối diện, có người đưa tay mang vali đi, Đô Ân Vũ ép buộc mình hoàn hồn, xuống giường trước khi Giang Dực xoay người.
“Có phải tôi lại đánh thức em không?” Giang Dực cười cười nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-hoa-hong/899331/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.