"Vậy, tiên sinh có thể cho em mượn trước 3 vạn không?" - Đào Bách Chi há miệng, đầu lưỡi không may quẹt qua răng nanh, răng cậu vừa được mài ráp khiến cậu thấy đau rõ ràng.
(~102.000.000 VND)
"Được chứ." - Kinh Thời Mẫn không cần nghĩ đã đồng ý, còn vội vàng kiểm tra răng nanh cho cậu, Đào Bách Chi hơi kinh ngạc: "Ngài không hỏi em cần tiền để làm gì à?"
"Ba vạn là khoảng học phí một năm của em phải không?"
Nhưng đây cũng là học phí trong một năm của Đào Lượng.
Nếu cậu đi học, cậu không thể gửi tiền về nhà nữa.
"Ngày mai em sẽ về nhà lấy ít đồ của em, để làm thủ tục nhập học."
"Được."
"Đợi em đi học rồi, em vẫn sẽ dậy sớm nấu cơm cho ngài."
"Được."
"Em..."
"Được rồi." - Kinh Thời Mẫn kiểm tra răng cho cậu xong, không có gì đáng ngại, anh mổ mổ môi Đào Bách Chi: "Đã cầm tiền của anh sẽ phải làm việc cho anh."
"Ưm... Em biết rồi tiên sinh..."
——
Lại nói, đã hơn nửa năm Đào Bách Chi không về nhà.
Nhà cậu nằm trong một con hẻm nhỏ trong một khu hẻo lánh ở ngoại thành, xung quanh có không ít quán xá theo kiểu cổ xưa, người trẻ tuổi đều vào nội thành, mấy cửa hàng ở đây hầu như đều của người già bốn năm chục tuổi, nhìn qua có vẻ quạnh quẽ vô cùng. Nhưng thực ra sâu trong ngõ nhỏ có một nhà mở mạt chược náo nhiệt vô cùng.
Ở đây, trẻ con 15 16 tuổi không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tra-gung-coca/2929967/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.